Chương 421: Đông chinh

CHƯƠNG 421: ĐÔNG CHINH Đầu tiên tuyên chỉ, quyết định thời điểm đào đục kênh đào, sau đó tu kiến bến cảng, tu kiến căn cứ thành thị tại phụ cận. Cái này dùng ròng rã một năm rưỡi, đồng thời đặt tên thành thị này là Vân Trung thành. Sau đó, vận chuyển mấy chục vạn di tộc nhân, mấy vạn công tượng, mấy vạn quân đoàn tiến về Vân Trung thành. Chẳng những vận chuyển thuốc nổ từ bản thổ, còn kiến tạo tại Vân Trung thành công xưởng thuốc nổ. Hết thảy sẵn sàng, oanh oanh liệt liệt đại công trình kinh thiên mở ra. Mấy chục vạn người, bắt đầu đào đục kênh đào. "Ầm ầm ầm ầm ầm . . ." Mỗi ngày đều bạo tạc. Con số thuốc nổ trên trời, từng chút từng chút nổ trên đại lục chật hẹp nhất này ra lỗ hổng. Bất luận ngôn ngữ gì cũng không thể hình dung độ lớn công trình to lớn này, cũng vô pháp hình dung ý nghĩa vĩ đại công trình kinh thiên này. Tân Đại Viêm đế quốc cho tới bây giờ chưa từng có công trình to lớn như vậy. Đây mới thực là khai thiên tích địa. . . . Thời gian như nước, tuế nguyệt như thoi đưa, lại qua năm năm. Lúc này, chiếc tàu chiến thứ ba đã xuống nước, đồng thời phục dịch. Mấy chục chiếc chiến hạm chủ lực, đều đã thăng cấp xong. Hơn một triệu quân đội, toàn bộ thay đổi trang phục. Lúc này, cách Vân Trung Hạc leo lên vương vị đã hơn tám năm, cách hắn rời thế giới phương đông đã qua mười hai năm. Ba thuộc địa, còn có Hắc Viêm đế quốc, đều đã nhập vào Đại Viêm đế quốc. Hơn mấy ngàn vạn di tộc nhân trở thành công dân đế quốc. Vân Trung Hạc cũng hơn 40 tuổi, bất quá hắn thật là trường sinh bất lão, gương mặt không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn như cũ tuấn mỹ như ngọc, như tạo hình. Tỉnh Tước và Tỉnh Hộc đã 23 tuổi. Cơ Khanh sinh hai Tiểu Bảo Bảo đã tám tuổi. Tỉnh Trung Nguyệt và Vân Trung Hạc lại sinh ra một đôi song bào thai nhi nữ, cũng đã 5 tuổi. Vương hậu sinh hài tử đã hơn 6 tuổi. Cho nên khiến cho Vân Trung Hạc có chút xấu hổ, bởi vì luật pháp đế quốc là chế độ một vợ một chồng. Ngươi làm quân chủ, ở cảnh nội đã có ba thê tử? Bất quá, bất luận quân vương nào cũng khó có khả năng hoàn mỹ vô khuyết, cũng không thể để hắn vì vương vị mà bỏ rơi vợ con. . . . "Bệ hạ, lão gia tử không ổn." Cơ Chiến run rẩy nói. Vân Trung Hạc nhanh đi đến đỉnh toà núi tuyết kia, đi gặp Cơ Thánh ẩn cư một lần cuối. Cơ Thánh thân vương đã hơn 110 tuổi, rốt cuộc đi tới phần cuối sinh mệnh. Trên thực tế, mấy năm gần đây lão đã không thể xuống đất, nhưng một mực chống đỡ, chính là muốn đợi đến ngày đông chinh, thậm chí muốn đợi đến ngày Vân Trung Hạc thu phục thế giới phương đông. Nhưng lão chờ không nổi. "Bệ hạ. . . Lúc còn trẻ ta phi thường nghịch ngợm, đã từng tới phương đông, Đại Hạ, Đại Doanh, Đại Chu đế quốc ta đều đã đi qua, mà lúc ấy ta còn đại biểu Trật Tự hội, tiếp nhận tam đại đế quốc tiến cống. Đại khái ta sinh sống bên kia mười lăm năm, thế giới phương đông không tân tiến như vậy, nhưng không biết vì sao, ta luôn cảm thấy nơi đó là gốc rễ của chúng ta." "Ta sống tốt đẹp nhất đều là ở bên kia, mà . . Ở bên kia ta còn cưới ba thê tử, còn sinh mấy đứa bé." "Ta nằm mộng cũng muốn trở về, nằm mộng cũng muốn trở về." "Ta muốn ăn một miếng bánh bao, muốn ăn một bát sủi cảo, muốn ăn một bát tào phớ . . ." "Ta tha thiết ước mơ phương đông." "Bệ hạ, đông chinh, đông chinh, đông chinh. . ." Sau đó, Cơ Thánh thân vương cao tuổi vĩnh biệt cõi đời. Lưu lại tiếc nuối thật sâu, nhưng lại bao hàm vô hạn hi vọng. Đồng thời Cơ Thánh thân vương lưu lại di chúc, sau khi lão chết muốn hoả táng thành tro, sau đó vẩy vào trên kênh đào mới mở. Sau khi lão chết, Vân Trung Hạc dùng danh nghĩa Độc Tài Vương, lại một lần nữa truy phong Cơ Thánh là thân vương đế quốc. Đồng thời đặt chiếc tàu chiến thứ ba mệnh danh là Thánh Vương Hào. Quyết sách này bị rất nhiều người phản đối, rất nhiều người cảm thấy Cơ Thánh vẻn vẹn chỉ đã từng làm Chấp Chính Vương, truy phong thân vương, tuyệt đối không thể đánh đồng với Viêm Tân Tông cùng Vân Trung Hạc. Nhưng Vân Trung Hạc vẫn vô cùng kiên quyết, trực tiếp đề tự mệnh danh. Không nên coi trọng nhiều như vậy, lúc ấy nước Đức còn có một chiếc tàu chiến mệnh danh là tàu Bismarck, dù lúc đó đã là đệ nhị thế chiến, nước Đức đã không còn hoàng đế. . . . Sau ba tháng! Kênh đào dài ba mười chín dặm này, rốt cuộc đào bới thành công. Vân Trung Hạc làm Độc Tài Vương, chính thức tuyên bố kênh đào đại công cáo thành. Chiếc tài chiến thứ ba Thánh Vương Hào trở thành chiến thuyền thứ nhất xuyên qua kênh đào, sau đó Vân Trung Hạc tự mình rải tro Cơ Thánh thân vương trên kênh đào. Đồng thời đặt tên kênh đào này là Thánh Vương kênh đào, cũng đổi tên thành thị bên cạnh kênh đào là Thánh Vương thành. Toàn bộ công trình kéo dài năm năm rưỡi. Hết thảy vận dụng 3 triệu người, lúc này hai bên kênh đào đã có ba quần thể thành thị. Nơi này đã trở thành hành tỉnh, hơn mấy trăm vạn người tới đây định cư, mà nơi này còn xây dựng bộ Thống soái hải quân thứ hai. Không chỉ như vậy, ba học viện đại học cũng sắp hoàn thành. Vân Trung Hạc đảm nhiệm Độc Tài Vương thời gian tám năm, cương vực đế quốc lớn gấp sáu lần. . . . Sau khi Thánh Vương kênh đào thông tàu thuyền, thông đạo Tân Đại Viêm đế quốc hướng Đại Hàm ma quốc chính thức đả thông. Đông chinh, có thể bắt đầu! Mà lúc này, đám cự đầu nội các cùng Xu Mật Viện bắt đầu thương nghị kế hoạch mới. Bởi vì, trong đế quốc có rất nhiều tiếng hô. Muốn Vân Trung Hạc xưng đế. Bởi vì thể chế đế quốc, vẫn luôn có hoàng đế, chính là Viêm Tân Tông, bất quá hoàng vị đã trống chỗ hơn một ngàn năm. Trong mắt của mọi người, Độc Tài Vương đạt thành tựu hoàn toàn không thua gì Viêm Tân Tông, thậm chí càng ngưu bức hơn một chút. Cho nên hắn xưng đế hoàn toàn là chuyện đương nhiên. Mà bây giờ sắp đông chinh, khai chiến cùng Đại Hàm ma quốc. Địch nhân có hoàng đế, Đại Viêm đế quốc không có hoàng đế chẳng phải là kém một bậc sao? Độc Tài Vương còn tính là nhân loại, hoàng đế thì có loại quân quyền thần thụ. Có hoàng đế làm lãnh tụ cao nhất, như vậy trong đại chiến tương lai, có lẽ thượng thiên cũng sẽ che chở quân đội của đế quốc. Cái này nghe có chút mê tín, mà Tân Đại Viêm đế quốc vẫn luôn chê mê tín là tư tưởng phương đông mục nát rớt lại phía sau. Nhưng về sau sẽ là đại chiến cấp thế giới, quan hệ đến sinh tử tồn vong, không ai không mê tín. Phong trào yêu cầu xưng đế càng lúc càng lớn, cuối cùng nội các và Xu Mật Viện cũng vô pháp ngăn cản. Cuối cùng, trong một ngày hội nghị, đại quan nội các cùng Xu Mật Viện bỗng nhiên nhất trí quỳ xuống, thuyết phục Vân Trung Hạc xưng đế. Mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, nhưng hiện tại không thể ngăn cản phong trào kêu gọi Vân Trung Hạc xưng đế, mà trong lòng bọn họ cũng kính yêu ngưỡng mộ hắn. Sở dĩ thấp thỏm trong lòng, là sợ một khi xưng đế, tương lai tử tôn hoàng đế bất tài thì làm sao bây giờ? Chẳng phải là sẽ vong quốc nguy hiểm? Vân Trung Hạc trầm mặc một lát. Sau đó nói: "Tại thế giới phương đông, xưng đế rất thần thánh, cần ba lời khuyên. Nhưng chúng ta đều là lão hỏa kế, ta cũng nói thẳng, không chơi hư kế." "Đầu tiên, một khi xưng đế, vậy chính là thế tập. Chính ta làm thì còn được, nhưng ta không bảo đảm hậu thế của ta sẽ anh minh, một hoàng đế ngu ngốc sẽ có lực sát thương không nhỏ." "Thứ đến, ta có xưng đế hay không, không thể nhìn từ ý chí cá nhân ta, mà phải nhìn từ lợi ích của đế quốc. Đế quốc cần ta xưng đế, vậy ta sẽ xưng đế. Nhưng hiện tại, nhu cầu đế quốc cần ta xưng đế lại không lớn." "Cuối cùng, tương lai dù xưng đế, cũng phải đi hướng hư quân hóa. Hoàng đế là lãnh tụ cao nhất, nhưng càng nhiều hơn chính là lãnh tụ tinh thần, mà không thể chân chính càn cương độc đoán, đại quyền độc chưởng." "Lời của ta chỉ có những thứ này, mọi người tiếp tục nghị sự đi." Chúng thần vẫn như cũ không đổi. Vân Trung Hạc gọn gàng dứt khoát nói: "Hiện tại ta tuyệt đối sẽ không xưng đế, tương lai có xưng đế hay không, phải xem đế quốc cần hay không, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại." Lúc này, chúng thần mới đứng dậy nói: "Vâng, bệ hạ!" Vân Trung Hạc nói: "Hiện tại chuyện lớn nhất chính là định ra ngày đông chinh. Ngạn ngữ nói câu khá hay, vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội. Hiện tại Thánh Vương kênh đào đã khai thông, hạm đội của chúng ta cũng đã cải tạo thăng cấp xong, quân đoàn cũng thăng cấp hoàn tất, Hắc Viêm đế quốc cũng không còn phản loạn, từng thuộc địa đã trở thành bản thổ. Hết thảy đều đã sẵn sàng, chúng ta có thể đông chinh, đi tiêu diệt Đại Hàm ma quốc. Dù lòng ta chỉ muốn về, nhưng vẫn muốn định một ngày tốt nhất." Sau đó, nội các và Xu Mật Viện bắt đầu thương nghị ngày xuất chinh. Một lúc lâu sau! Ngày xuất chinh định ra. Ngày mùng 9 tháng 9, đại quân đế quốc xuất chinh. Ngày này, rốt cuôc đến! . . .