Chương 431: Binh lâm thành hạ

CHƯƠNG 431: BINH LÂM THÀNH HẠ "Sử tiên sinh, dưỡng phụ Ngao Tâm của ta, còn có Viên Thiên Tà, ngươi có biết ở đâu không?" Vân Trung Hạc hỏi. Sử Biện nói: "Thật có lỗi bệ hạ, tội thần ở Đại Hàm ma quốc có địa vị thật sự quá hèn mọn, cho nên không biết những chuyện này." Vân Trung Hạc nói: "Vậy. . . Hương Hương công chúa thì sao?" Sử Biện nói: "Ta lấy được tin tức cuối cùng là Hương Hương công chúa xuất gia, chuyện sau đó, không thể nào biết. Kỳ thật sau khi Đại Hàm ma quốc thành lập, từng phong quân theo ý mình, tin tức bế tắc rất nhiều. Không nói đến dân chúng, ngay cả chúng ta cũng không có quyền đi khắp nơi, tuyệt đại bộ phận người cả một đời không thể rời bản cảnh. Cho nên bên ngoài xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không được biết, Đại Hàm ma quốc phong bế đến mức ngài không tưởng tượng nổi." Vân Trung Hạc nói: "Vậy. . . Đại Tây đế quốc Tiên Huyết Nữ Vương thì sao? Còn có con của ta Vân Nghiêu đâu?" Sử Biện nói: "Liên quan tới Tiên Huyết Nữ Vương, hẳn là có chỗ hạ lạc. Cấp bậc ta quá thấp, không đủ tư cách biết. Nhưng Tỉnh Vô Sương nữ công tước, hẳn là biết." Vân Trung Hạc nói: "Đã rõ, tạ ơn Sử tiên sinh. Kế tiếp hi vọng ngươi viết một phần báo cáo hoàn chỉnh cho ta, vất vả." "Vâng, bệ hạ." Sử Biện đáp. Sau đó gã rời đi, đồng thời đưa tới « Đại Đế Hắc Kinh ». Vân Trung Hạc lật xem quyển sách này, kết quả không giống trong tưởng tượng của hắn. Quyển sách này không liên quan đến sùng bái cá nhân, thứ bên trong nói cũng không phải là đồ vật phi thường hư không. Bộ sách này có mười phần, bao gồm gân mạch, đại não, tinh thần, lực lượng, lực trường thể nội, dị biến, sinh mệnh khác biệt, các loại triết học. Vân Trung Hạc thoáng lật xem, khiếp sợ không gì sánh nổi. Bởi vì bản kinh thư này, thật tràn đầy vô hạn tính dụ hoặc và cổ động. Nó đào móc bên trong thân thể con người đến cực hạn, mặc kệ tinh thần, hay là nhục thể. Đương nhiên, bản chất của nó chính là truy cầu Võ Đạo, truy cầu lực lượng, truy cầu tinh thần cường đại. Nó cảm thấy một nền văn minh, nên nghiên cứu bản chất sinh mệnh đến cực hạn, hoàn toàn chuyên chú vào trong học vấn nhân thể. Không ngừng cường hóa thân thể và tinh thần, tiến tới thôi động cả nhân loại phát triển văn minh. Mà quá trình này cực độ tàn nhẫn, không ngừng niết bàn, không ngừng thuế biến, như Vân Trung Hạc nói, chính là không ngừng đột biến gien. Sau đó người thành công đột biến gien, lại sinh sôi ra đời sau. Mà người không đột biến, dần dần bị đào thải. Trong sự miêu tả của nó, một khi cảnh giới và lực lượng người đó tăng lên tới cấp bậc nào đó, gần như không gì không làm được. Đây. . . Hẳn là cũng thuộc về một loại thuyết tiến hoá? Chẳng qua là phi thường hắc ám, tàn nhẫn. Trong bộ « Đại Đế Hắc Kinh » này, bác bỏ hết thảy hành vi phát triển ngoại lực, cảm thấy đó là tà đạo. Chỉ có sinh mệnh thuế biến, mới là vĩnh hằng. Vân Trung Hạc chỉ nhìn một chút, cảm thấy quyển sách này thật sự tràn đầy tà ác dụ hoặc. Chân chính Hắc Kinh, điển tịch hắc ám. Y muốn dùng chính bộ lý luận kia, thay đổi toàn bộ thế giới. Căn cứ bộ « Đại Đế Hắc Kinh » này, Vân Trung Hạc có thể kết luận, bây giờ dân chúng Đại Hàm ma quốc sinh hoạt dù giàu có, nhưng đây hoàn toàn là giả tượng. Bởi vì bây giờ Đại Hàm ma quốc quá lớn, cho nên Đại Đế rất khó lập tức thay đổi, cho nên làm từng bước một. Sau đó, Đại Hàm ma quốc nhất định sẽ càng ngày càng đen tối, càng ngày càng tàn nhẫn, càng ngày càng đáng sợ. Bởi vì bọn chúng tôn trọng chính là lực lượng hắc ám, chính là Tử Thần vĩnh sinh. Dưới áp lực hắc ám, vô số người sẽ thuế biến cường đại, toàn bộ đế quốc mới có thể đi đến con đường hắc ám vĩnh sinh. Cho nên, tương lai vị Đại Đế này nhất định sẽ không ngừng gây trọng áp cho ức vạn dân chúng khó có thể chịu đựng được. Bây giờ, vẫn chỉ là giai đoạn sơ cấp của Đại Hàm ma quốc mà thôi. Mà Đại Đế bây giờ còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, còn tạm thời không đi quản ức vạn dân chúng này. Không cách nào tưởng tượng, một khi lý tưởng hắc ám của Đại Đế thành sự thật, thế giới này sẽ thế nào. Vậy một nên văn minh mới sẽ như thế nào? Không thể tham khảo Đại Hàm ma quốc của Nộ Đế, bởi vì ma quốc kia quá nhỏ, cũng quá lười nhác. Đương nhiên, hiện tại hết thảy còn kịp, bởi vì. . . Dù qua vài chục năm, Đại Hàm ma quốc này vẫn chỉ là một hình thức ban đầu. . . . Sau thắng lợi trận đại hải chiến, chẳng mấy chốc sẽ tiến hành cuộc chiến trên đại lục, trực tiếp công chiếm Nam cảnh Đại Hàm ma quốc. Không thể chậm trễ thời gian, binh quý thần tốc. Bất quá, hạm đội cần về cảng tiến hành chỉnh đốn và bổ sung, một số thuyền cần tiến hành sửa chữa. Cuộc chiến đại lục lần này, mục tiêu chủ yếu chính là đánh hạ pháo đài khổng lồ của Tỉnh Vô Sương, tiêu diệt chủ lực Nam cảnh Đại Hàm ma quốc. Bây giờ, trong tay Vân Trung Hạc có 800.000 đại quân. Mà lần này, sẽ trực tiếp xuất động 500.000 quân, hơn ngàn chiến thuyền. Khoảng cách đổ bộ càng ngày càng gần. Vì ủng hộ sĩ khí, vì kỷ niệm tướng sĩ chiến tử đế quốc, Vân Trung Hạc quyết định tiến hành một trận diễn tấu hội. Hắn tự mình diễn tấu. Lập tức, mấy đại thần đều mãnh liệt phản đối. Bệ hạ, bây giờ ngài là quân chủ, sao có thể diễn tấu? Đó là chuyện của nhà âm nhạc làm? Vân Trung Hạc lập tức cười nói: "Ta học đòi văn vẻ, hay chân chính là nhà âm nhạc?" Người bên ngoài nói: "Ngài đương nhiên là nhà âm nhạc chân chính, mà lại là đệ nhất đại sư âm nhạc ngàn năm qua." Vân Trung Hạc tại Tân Đại Viêm đế quốc, lúc tiến hành tạo thần vận động, ở mức độ rất lớn là dựa vào thiên phú nghệ thuật. Vân Trung Hạc nói: "Đầu tiên ta là nghệ thuật gia, sau đó lại là quốc vương." "Là hoàng đế." Cơ Diễm bên cạnh thấp giọng nói. Đây cũng là khúc mắc của đông đảo thần tử Đại Viêm đế quốc, lúc tại cảnh nội đế quốc, mọi người tung hô Vân Trung Hạc, có phong trào dư luận còn muốn đẩy hắn lên hoàng vị, nên nội tâm trọng thần đế quốc vẫn còn tràn đầy lo lắng. Mà sau khi đông chinh, nhất là sau khi khai chiến cùng Đại Hàm ma quốc, tất cả mọi người cảm nhận được tôn xưng hoàng đế mới có mị lực chính trị. Lãnh tụ cao nhất của Đại Hàm ma quốc bên kia là hoàng đế, mà Đại Viêm đế quốc bên này chỉ là một quốc vương. Tất cả mọi người cảm thấy, giống như kém một bậc. Sau đó, chúng thần không đỡ nổi ý chí Vân Trung Hạc. Trận diễn tấu hội này chính thức tiến hành. Trong quảng trường khổng lồ, hơn 300.000 binh sĩ ngồi xếp bằng dưới đất. Dàn nhạc hoa lệ của đế quốc trên đài cao, Vân Trung Hạc ngồi trước đàn dương cầm, chung quanh có mười mấy trang bị khuếch đại âm thanh. Diễn tấu hội bắt đầu! Hôm nay Vân Trung Hạc diễn tấu, toàn bộ đều là nhạc khúc hùng tráng. Sau khi Vân Trung Hạc thuế biến, tinh thần lực tăng gấp bội, tiêu chuẩn diễn tấu lại một lần nữa lên cao, tràn đầy vô hạn cuốn hút, rung động. Mấy chục vạn tướng sĩ nghe như si như say, nhiệt huyết sôi trào. Lấy Sử Biện làm đại biểu hơn vạn tên tù binh cũng tới nghe trận diễn tấu hội này, bọn người Sử Biện cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì trận diễn tấu hội này có lực trùng kích thật sự là quá lớn. Trong thế giới âm nhạc kinh đào hải lãng trào lên, thật sự là quá hưởng thụ. Đương nhiên, nửa đường diễn tấu hội còn chêm vào một chút xíu nhạc đệm. Nữ nhi Vân Trung Hạc, Tỉnh Tước rục rịch, kết quả chạy tới ngồi cùng một chỗ với cha, hai người cùng diễn tấu, « Quân Nhân Khúc Quân Hành ». Điều này khiến Vân Trung Hạc rất kinh ngạc, bảo bối nữ nhi này hoàn toàn si tâm trên võ đạo, làm sao học được đàn dương cầm. Lại đàn tốt như vậy? Kỳ thật hắn không biết, nữ nhi thường xuyên nhìn hắn đàn, chính mình cũng thỉnh thoảng chơi. Mà nàng nói cái gọi là diễn tấu, cuối cùng là tinh thần lĩnh ngộ và thân thể khống chế. Cho nên chỉ cần phát huy tiềm chất thân thể đến cực hạn, như vậy học tập những thứ khác sẽ rất nhanh, có loại cảm giác một hồi bách hội. Câu nói này lập tức khiến Vân Trung Hạc suy nghĩ sâu xa. Đương nhiên Tỉnh Tước đi theo cha cùng đánh đàn, hiệu quả vô cùng vô cùng tốt, làm cho cả bầu không khí trở nên hoạt bát lên. "Đại Viêm vạn tuế!" "Hoàng đế bệ hạ vạn tuế, vạn tuế!" Rõ ràng là quốc vương, nhưng mấy chục vạn đại quân này vẫn hô to hoàng đế bệ hạ vạn tuế. Trận diễn tấu hội này kết thúc. . . . Ngày kế tiếp! Lại một nhóm thuyền vận tải đế quốc đến, ròng rã 200 chiếc, 100.000 quân đoàn đế quốc đổ bộ Vân Châu. Để Vân Trung Hạc không nghĩ tới là, lần này suất quân đến đây, lại là Xu Mật Viện đệ nhất thống soái Cơ Chiến. "Ngài sao lại tới đây?" Vân Trung Hạc kinh ngạc hỏi. Cơ Chiến nói: "Ta vẫn không yên lòng, Đại Hàm ma quốc này cuối cùng vẫn cường đại hơn chúng ta tưởng tượng. Căn cứ Vân Châu quá mấu chốt, không thể sơ thất, cho nên thần tự tiến cử, đến trấn thủ Vân Châu." Vân Trung Hạc nói: "Vậy Xu Mật Viện bên kia thì sao?" Cơ Chiến nói: "Giao cho Cơ Ngạn, đồng thời thuê vương hậu làm cố vấn cao cấp Xu Mật Viện." Cơ Ngạn, đã từng là quân đoàn trưởng thứ hai, hiệu trưởng học viện Đế Quốc Quân Sự, về sau lại thăng làm thống soái thứ hai Xu Mật Viện. Vương hậu buông xuống quyền lực đã qua vài chục năm, bây giờ lại một lần nữa cầm lấy quyền lực. Vị trí này vốn cho Cơ Khanh mới phù hợp, nhưng nữ nhân này. . . Căn bản không thích cầm quyền. Cơ Chiến đại nhân tới cũng tốt, bởi vì chiến tranh với Đại Hàm ma quốc quy mô sẽ vượt xa tưởng tượng, cho nên căn cứ Vân Châu trở thành quan trọng nhất. Tương lai đại lượng nhà máy chế tạo vũ khí, phòng thí nghiệm, đều sẽ chuyển tới. Thậm chí học viện quân sự, còn có hai chỗ đại học, cũng muốn thành lập phân hiệu ở đây. Thậm chí cần ở chỗ này khai khẩn đại lượng nông trường và bãi cỏ, nơi này chẳng những sẽ trở thành căn cứ quân sự lớn nhất của đế quốc, mà cũng sẽ trở thành cửa sổ mở ra hướng ức vạn dân chúng Đại Hàm ma quốc, phân lượng sẽ càng ngày càng nặng. Mà nơi này mới xem như chân chính bắt đầu từ số không, hoàn toàn có thể căn cứ từ lối suy nghĩ mình kiến tạo ra thành thị lý tưởng, thỏa thích huy sái trí tuệ văn minh mới đế quốc. Có lẽ trong vòng mấy năm, Vân Châu sẽ trở thành trọng trấn gần với bản thổ Đại Viêm đế quốc. Cơ Chiến đại nhân là một siêu cấp trọng thần tới đây trấn thủ, không thể tốt hơn. "Như vậy, làm phiền." Vân Trung Hạc nói. . . . Mấy ngày sau! Hơn ngàn chiếc thuyền tập kết, 60 chiếc cự hình phi thuyền lên không. 500.000 đại quân, leo lên thuyền, còn lại 400,000 đại quân phòng thủ Vân Châu. "Chúc bệ hạ, thắng ngay trận đầu!" Vân Trung Hạc leo lên chiến hạm, suất lĩnh 500.000 đại quân lên phía bắc, thẳng hướng pháo đài Tỉnh Vô Sương. Bởi vì hải quân Nam cảnh Đại Hàm ma quốc bị diệt toàn bộ, Đại Viêm đế quốc nắm giữ quyền làm chủ mấy ngàn dặm hải vực này. Mấy ngàn dặm hải dương thông suốt bất lực. Mấy ngày ngắn ngủi sau! Liệt Phong cự bảo của công tước Tinh Vô Sương, đang ở trước mặt. Mấy chục vạn đại quân Vân Trung Hạc, binh lâm thành hạ. . . .