Chương 438: Ngao Ngọc phục sinh

CHƯƠNG 438: NGAO NGỌC PHỤC SINH Chu Hắc Vương chậm rãi đặt tay lên khôi giáp, muốn lộ ra chân diện mục của mình. Vân Trung Hạc không khỏi nín thở, thậm chí Lâm Cung cũng mở to hai mắt, không nhúc nhích. Bởi vì còn chưa có ai thấy qua chân diện mục của vị đại vương này. Nhưng một lát sau, Chu Hắc Vương lại ngừng lại, chậm rãi nói: “Ta cảm thấy nếu lập tức lộ ra chân diện mục, có lẽ sẽ mang đến cho ngươi rung động quá lớn, cho nên phải từ từ, trước tiên cho ngươi hai cái đệm giảm xóc.” Sau đó, Chu Hắc Vương nói với một võ sĩ đứng bên phải: “Ngươi, tháo mũ giáp ra để cho Vân Trung Hạc nhìn thấy khuôn mặt.” Vị tướng lĩnh đó bước một bước, dừng lại một lát, sau đó tháo mũ giáp ra, lộ ra chân diện mục. Vân Trung Hạc nhất thời hít sâu một hơi. Bởi vì người này lại là... Ngao Minh, không phải y đã chết rồi sao? Từng là tử địch lớn nhất của Vân Trung Hạc, cũng chính là tên đường huynh kia. Lúc ấy ở Liệt Phong thành, Đại Doanh hoàng đế đã đích thân dùng kiếm đâm chết y. Nhưng... điều này cũng là bình thường. Bởi vì lúc ấy Đại Doanh hoàng đế chỉ là diễn kịch cho Vân Trung Hạc mà thôi, trong suy nghĩ của hắn, độc sĩ Ngao Minh này có lẽ còn có giá trị. “Hôm nay Ngao Minh là một gã đại tướng dưới trướng ta.” Chu Hắc Vương nói: “Hắn sống sót trong dị biến, hơn nữa còn thuế biến ba lần, bây giờ đã vô cùng cường đại rồi.” Vân Trung Hạc nhìn kỹ Ngao Minh, quả thật từ cao sáu bảy tấc giờ trực tiếp vọt tới hơn hai thước. Khuôn mặt cũng dài hơn và đôi mắt cũng thâm thúy hơn. Nhưng y... chính là Ngao Minh. “Vân Trung Hạc đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Ngao Minh chậm rãi nói, sau đó hắn lui ra sau hai bước. Chu Hắc Vương nói: “Vân Trung Hạc, Ngao Minh này hình như quả thật mang đến cho ngươi rung động không nhỏ. Vậy ngươi đã sẵn sàng để chào đón người tiếp theo?” Vân Trung Hạc nói: “Không sai biệt lắm.” Chu Hắc Vương nói: “Bây giờ ta muốn giới thiệu cho ngươi một gã thống soái cường đại nhất bên cạnh ta.” Nhất thời, một người khác mặc áo giáp hắc ám ra khỏi hàng, so với Ngao Minh còn cao hơn một cái đầu, trên người đã tràn ngập khí tức cấp thống trị, cường đại đến vô biên vô hạn. Vân Trung Hạc có thể cảm giác được, thống soái này so với Tỉnh Vô Sương càng thêm cường đại. Nhưng mà, gã vẻn vẹn chỉ là một gã đại soái dưới trướng Chu Hắc Vương. Thống soái này dừng lại một lát, ánh mắt nhìn Vân Trung Hạc nói: “Vân Trung Hạc đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, thật sự đã lâu không gặp.” Giọng của gã đã hoàn toàn không cách nào phân biệt, bởi vì thật giống như từ trong ổ bụng phát ra vậy, tràn ngập rung động và lực xuyên thấu. Sau đó, gã từ từ tháo mũ giáp của mình ra, để lộ khuôn mặt thực sự. Lần này, Vân Trung Hạc thật sự muốn lui về phía sau nửa bước, hít sâu vào một ngụm khí lạnh. Đây… đây nhất định là gặp quỷ. Người này đã hoàn toàn chết, làm sao có thể sống dậy được? Bởi vì người này... từng là Thiên Diễn thái thượng hoàng của Đại Chu đế quốc, sau đó là Thiên Tộ Thần Hoàng. Y gần như là địch nhân đáng sợ nhất mà Vân Trung Hạc từng thấy. Lúc ấy Vân Trung Hạc dùng thời gian suốt mấy năm, gieo ký sinh trùng trong máu của mình, sau đó để cho những ký sinh trùng này tiến vào trong đầu Thiên Tộ Thần Hoàng, sau đó lại dùng tiếng đàn tử vong của Lục Chỉ Cầm Ma, dẫn bạo những ký sinh trùng này, khiến cho Thiên Tộ Thần Hoàng bộc phát xuất huyết não đáng sợ. Lúc ấy Thiên Tộ Thần Hoàng vẫn không chết, ròng rã kéo dài mấy tháng. Nhưng cuối cùng vẫn chết mà, hơn nữa còn chết ở trước mặt Vân Trung Hạc, trước khi chết y còn nguyền rủa Vân Trung Hạc, nói thiên hạ tận thế sắp tới. Không chỉ như thế, thi thể của y vận chuyển đến kinh thành Đại Chu, chậm chạp không có hạ táng, toàn bộ đều đã thối rữa sinh giòi. Hơn nữa còn chơi trò nhỏ xương nhận thân. Mà bây giờ lại xuất hiện sống động trước mặt Vân Trung Hạc, làm cho người ta sao có thể không cảm thấy kinh hãi vạn phần? Nếu như nói Ngao Minh là giả chết, như vậy lúc ấy Thiên Tộ Thần Hoàng hẳn là thật chết đi. Đúng là sau khi thi thể thối rữa giòi bọ, hoàn toàn có thể làm giả được, bởi vì đã hoàn toàn không thể nhận ra được. Nhưng lúc ấy y chết ở trước mặt Vân Trung Hạc, hẳn là thật. “Thiên Tộ Thần Hoàng năm đó, chính là Thiên Tộ công tước bây giờ.” Chu Hắc Vương nói: “Xem ra, sự xuất hiện của hắn làm cho Vân Trung Hạc các hạ chấn động trước nay chưa từng có. Hắn cũng trải qua năm lần dị biến niết bàn, cho nên hắn cường đại hoàn toàn không thể so sánh.” Thiên Tộ công tước nói: “Tất cả những chuyện này còn phải cảm tạ Vân Trung Hạc các hạ, nếu như không có huyết dịch của ngươi, ta cũng không thể thành công vượt qua nhiều lần dị biến, cũng không cường đại như hôm nay.” Vân Trung Hạc khàn khàn nói: “Ngày đó ngươi đang giả chết?” Thiên Tích công tước nói: “Ngươi coi trọng ta quá, lúc ấy ta cũng cảm thấy mình hoàn toàn sắp chết.” Vậy làm sao y còn sống sót? Dựa vào máu của Vân Trung Hạc? Là ai để y sống lại? Là Đại Doanh hoàng đế? Hay là Bạch Vân Thành? Thật quá không thể tưởng tượng nổi. Vân Trung Hạc và Thiên Tộ Thần Hoàng, thật sự là cố nhân có quan hệ vô cùng phức tạp. Ân oán tình cừu của hai người này, một ngày một đêm cũng không nói hết. Thế nhưng hắn có thể nhớ rõ, năm đó Thiên Tộ Thần Hoàng cường đại cỡ nào, mà y lại trải qua năm lần dị biến, vậy hiện tại y đã cường đại đến trình độ nào? Tuy nhiên, Chu Hắc Vương nói rằng sự xuất hiện của hai người này chỉ là một tấm đệm. Đó chính là nói, chân diện mục của chính gã sẽ làm cho Vân Trung Hạc càng thêm rung động. Vậy gã là ai? Hơn nữa Thiên Tộ Thần Hoàng đã từng là nhân vật cỡ nào? Bây giờ lại trở thành trở thành tai sai của gã. Chu Hắc Vương đặt tay lên mũ giáp, đứng yên ở đó không nhúc nhích. Toàn trường đều nín thở, giống như muốn chứng kiến một màn tiết lộ hồi hộp nhất. Chu Hắc Vương thở ra vài hơi, sau cởi mũ bảo giáp ra. Nhất thời... Toàn trường yên tĩnh như chết, Vân Trung Hạc thậm chí lui về phía sau vài bước. Hoàn toàn lộ ra ánh mắt không dám tin, thậm chí toàn bộ thân thể cũng có chút băng lãnh. Sau đó là thở hổn hển từng ngụm. Bởi vì, khuôn mặt của Chu Hắc Vương gần như giống hắn. Nhìn qua, giống như một Vân Trung Hạc khác. Đương nhiên, dáng dấp vô cùng giống nhau, nhưng tất cả mọi người chỉ liếc mắt một cái là có thể phân biệt được. Bởi vì y cao hơn Vân Trung Hạc không chỉ một cái đầu, hơn nữa khí chất của hai người cũng hoàn toàn bất đồng. Vân Trung Hạc giống như ngọc thạch điêu khắc, thần tiên trung nhân. Mà Chu Hắc Vương, cả người đều bao phủ trong khí chất hắc ám, cường đại, nguy hiểm, đáng sợ, thần bí. Cho nên y và Vân Trung Hạc, nhìn qua giống như một đen một trắng. Mặc dù khuôn mặt Chu Hắc Vương càng thêm trắng, hơn nữa còn là cái loại trắng bệch không hề có chút huyết sắc. Y... chính là Ngao Ngọc! Huynh trưởng song bào thai Vân Trung Hạc, chẳng qua hiện tại đã gầy đi. Tên mập mạp được xưng là vạn người muốn trảm, từng là đệ nhất phế vật của Đại Chu đế quốc, cái gã mập mạp hơn hai trăm cân kia, tên mập mạp thích kể chuyện xưa, súc vật vô hại, cái gã mập mạp mỗi ngày đều đi xem đồ đĩ cấp thấp. Cái gã mập mạp từng cho Hương Hương công chúa cảm giác an toàn to lớn, được cha mẹ yêu thương nhất. Vào thời điểm cuối cùng, truyền máu của mình cho Vân Trung Hạc, hy sinh chính mình, cứu ca ca Vân Trung Hạc. Lúc ấy Vân Trung Hạc nhìn thấy y lần cuối, đã đóng băng bên trong quan tài. Mặc dù lúc ấy nội tâm hắn tràn ngập hy vọng, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, Ngao Ngọc đã chết. Nhưng... thật không ngờ y lại sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, hơn nữa còn có biến hóa kinh người như vậy. Vân Trung Hạc liều mạng lắc đầu. “Rất kinh hãi đúng không?” Chu Hắc Vương nói: “Mười mấy năm trước, lúc ta tỉnh lại còn khiếp sợ hơn so với ngươi, không phải ta đã sớm chết sao? Sao lại sống lại được? Đây có phải là địa ngục không? Nhưng những chuyện xảy ra tiếp theo, quả thật không khác gì địa ngục. Nhưng cũng chính những địa ngục đó đã thuế biến và tôi luyện, khiến ta có thành tựu như hiện tại.” Vân Trung Hạc vẫn không dám tin nhìn y. Chu Hắc Vương nói: “Sau đó, ta tiến hành bảy lần dị biến, biến thành bộ dáng như hôm nay. Bụng lớn của ta đã biến mất, ta đã không còn mập mạp. Ta thực sự không nghĩ rằng sau khi ta gầy đi đã đẹp trai như vậy.” Vân Trung Hạc nhắm hai mắt lại, Tỉnh Trung Nguyệt bên cạnh lập tức đẩy ghế sang. Hắn ngồi trên ghế. Đm, mẹ kiếp, chết tiệt. Thế giới chết tiệt này, chơi cái gì vậy? Tuy nhiên, tất cả điều này dường như là bình thường. Bởi vì từ đầu đến cuối Đại Doanh hoàng đế không phải là người bình thường, ngươi là một hắc ám quân vương, có được năng lực thần bí vô cùng quỷ dị. Mà lúc ấy huynh trưởng Ngao Ngọc, quả thật không hề hoàn toàn chết, chỉ bị đóng băng lại. Đợi sau khi Đại Doanh hoàng đế khai phá ra vùng đất nguyền rủa hoàn toàn mới, kim tự tháp hắc ám, Ngao Ngọc tiến hành dị biến, sống lại. Vân Trung Hạc lại một lần nữa nhớ tới, chính hắn cũng coi như là niết bàn thuế biến, trường sinh bất lão. Đây dường như là điều kỳ diệu của những kim tự tháp hắc ám đó. Chính xác thì cái thứ này là gì? Nhưng Vân Trung Hạc kiên quyết không tin nó có thể thật sự khiến người chết sống lại, tuyệt đối không có khả năng. Nhiều lắm chỉ là để cho người không hoàn toàn chết có thể sống lại, khiến gien đột biến, để cho tế bào có được khả năng khôi phục tái sinh kinh người, v.v. Ngao Ngọc sống lại, ở một mức độ nào đó nói chung là một chuyện tốt. Bởi vì trên thế giới này, người mà Vân Trung Hạc nợ nhiều nhất chính là y. Y cũng là người có huyết thống gần gũi nhất với Vân Trung Hạc trên thế giới này. Nhưng... hiện tại, y lại trở thành thân vương của Đại Hàm ma quốc, coi như là một trong mấy đại ma đầu. Còn nữa, Vân Trung Hạc cưới Hương Hương công chúa. Nhưng mà, lúc sáu tuổi, người cứu vớt linh hồn Hương Hương công chúa, lại là Ngao Ngọc. Một hồi lâu sau, Vân Trung Hạc mở hai mắt ra. “Ngươi có tung tích của phụ thân không?” Vân Trung Hạc hỏi. “Có.” Chu Hắc Vương nói. Vân Trung Hạc nói: “Vậy ngươi có... nơi hạ lạc của Hương Hương không?” Chu Hắc Vương nói: “Có.” Sau đó, hai người rơi vào im lặng. Nếu như trước kia, Vân Trung Hạc có thể lên ngửa mặt lên trời ôm đầu khóc. Nhưng hiện tại, hắn đại biểu cho Đại Viêm đế quốc, đại biểu cho nền văn minh mới, sau lưng hắn phó thác sinh tử của vô số người. Từ khi đông chinh đến nay, Đại Viêm đế quốc đã có mấy vạn tướng sĩ hy sinh. Bọn họ ở Đại Viêm đế quốc sống rất tốt, kiêu ngạo mà lại giàu có, vì sao phải tham gia trận chiến tranh cách đó mấy vạn dặm? Bởi vì chính nghĩa, bởi vì quang minh, vì cứu vớt thế giới này. Vân Trung Hạc không thể phản bội họ, hắn không có tư cách nữ nhi tình trường. “Còn người nào khác không?” Vân Trung Hạc hỏi: “Đừng để thêm một người rõ ràng đã chết nhưng lại còn sống xuất hiện trước mặt ta chứ?” Chu Hắc Vương nói: “Yên tâm, không còn nữa.” … Lại hít sâu một hơi, hồi phục tâm tình. Sau đó, Vân Trung Hạc nói: “Chu Hắc Vương các hạ, ngài đến gặp ta, chẳng lẽ chính là làm cho ta khiếp sợ một chút thôi sao? Còn có chuyện gì quan trọng không?” Chu Hắc Vương nói: “Ngươi... đi với ta.” Sau đó, Chu Hắc Vương đưa tay về phía Vân Trung Hạc. “Không, bệ hạ!” “Phu quân không cần.” Gần như tất cả mọi người nhảy dựng lên, toàn bộ người phía sau Vân Trung Hạc đều rút kiếm. Mấy vạn đại quân phía sau, toàn bộ giơ họng súng lên, nâng họng pháo lên. Chu Hắc Vương vẫn duỗi tay nói: “Ta chỉ muốn cho ngươi xem một món đồ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ giết ngươi sao? Ta mặc dù trải qua dị biến, mặc dù ta tu luyện Nộ Đế Hắc Kinh, chẳng lẽ trở nên hoàn toàn không có nhân tính, sẽ giết chết đệ đệ ruột của mình sao?” Vân Trung Hạc tiến lên, vươn tay ra. Sau đó, cả người hắn trực tiếp bay qua. Chu Hắc Vương cầm cổ tay Vân Trung Hạc, dưới chân nhẹ nhàng bắn một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã đi ra ngoài hơn mười thước. Cứ như vậy, qua mấy lần lên xuống, hai người đã biến mất vô tung vô ảnh. Cơ Diễm sắp điên rồi, Tỉnh Trung Nguyệt cũng sắp điên rồi. Nếu như Vân Trung Hạc cứ như vậy một đi không trở về? Đại Viêm đế quốc sẽ làm sao? Cuộc chiến tiếp theo sẽ làm sao? Nhưng các nàng phải tin tưởng vào Vân Trung Hạc. Bởi vì hắn có phán đoán của riêng mình