Chương 441: Tình cũ lại cháy lên

CHƯƠNG 441: TÌNH CŨ LẠI CHÁY LÊN Ban đêm! Vân Trung Hạc một mặt uể oải, ngồi trên bàn ăn cơm, đau lưng đến cực hạn. Vì để cho Đại Viêm đế quốc bên kia yên tâm, hắn đã sớm để cho người đưa đi một phần thư tay. Nhi tử Bạch Phi Phi cũng ngồi trên bàn ăn cơm, bên cạnh còn đứng một con chim ưng cao bốn mét, một ngụm là nó có thể ăn nửa cân thịt trâu. Thiếu niên hơi nghi hoặc một chút, vì sao nửa ngày rồi mà mặt mũi mẫu thân tỏa sáng như thế. Mấy người cũng chỉ ăn cơm, không tiếp tục nói chuyện. Vân Trung Hạc nhìn người con trai. Đầu tiên là nó mất tự nhiên, cúi đầu ăn thịt, tránh đối mặt với ánh mắt Vân Trung Hạc. Một lát sau, Vân Trung Hạc nói: "Ngươi tên gì?" Thiếu niên nói: "Bạch Kỳ." Vân Trung Hạc nói: "Tỷ tỷ ngươi ngay tại Nam cảnh, nàng cũng tu luyện Võ Đạo, mà lại chuyên chú vào nghiên cứu tiềm lực thân thể con người, qua mấy ngày ta mang ngươi đi tìm nàng chơi." Ánh mắt thiếu niên nhìn qua phía mẫu thân Bạch Phi Phi. Bạch Phi Phi nói: "Cha ngươi một lòng nghĩ muốn giết chết chúng ta đấy, còn có tình phụ tử gì chứ." Vân Trung Hạc bất đắc dĩ. Sau khi ăn cơm xong, Vân Trung Hạc cùng Bạch Kỳ đi dạo trong hoa viên, chim ưng to lớn kia đi theo sau lưng. "Đây là Chu Hắc Vương cho ngươi?" Vân Trung Hạc hỏi. "Ừm." Bạch Kỳ đáp. Vân Trung Hạc nói: "Ngươi ưa thích Bạch Vân thành sao?" Bạch Kỳ nói: "Ưa thích." Vân Trung Hạc nói: "Những năm này, ngươi sống vui vẻ không?" Bạch Kỳ nói: "Rất vui vẻ." Vân Trung Hạc nói: "Trưởng thành muốn làm gì?" Bạch Kỳ nói: "Trở nên mạnh mẽ, bảo hộ gia gia, bảo hộ mẫu thân." . . . Trong phòng, Vân Trung Hạc đang xem sách. Bạch Phi Phi mặc quần áo trong suốt bằng lụa, đang hát nhè nhẹ, xinh đẹp giống như ma quỷ, cơ hồ mông lung có thể thấy được. "Ngươi hiểu rõ Bạch Vân thành không?" Bạch Phi Phi hỏi. Vân Trung Hạc lắc đầu nói: "Không hiểu rõ." Bạch Phi Phi nói: "Lúc ấy phụ thân sắp quyết đấu với Đại Doanh hoàng đế, phái ta đi đến chỗ ngươi, mượn ngươi một vật, ngươi biết là gì không?" Vân Trung Hạc nói: "Con của chúng ta." Bạch Phi Phi nói: "Đúng, con của chúng ta. Ta xem như một trong những người có huyết thống Đại Hàm ma quốc thuần túy nhất, mà ngươi lại có huyết mạch hoàng kim. Cho nên chúng ta sinh ra hài tử, nhất định là phi thường đặc thù. Phụ thân biết, ngài đánh với Đại Doanh hoàng đế nhất định sẽ thua, mà thế hệ ta cũng không được, cũng vẫn như cũ sẽ thua. Cho nên ngài đăt hi vọng ở đời thứ ba, cũng chính là con của chúng ta." Đứa bé này xác thực vô cùng vô cùng ưu tú, không chỉ là Võ Đạo, mà là tinh thần lực. Bạch Phi Phi nói: "Ngươi biết phụ thân ta khác Đại Doanh hoàng đế chỗ nào không?" Vân Trung Hạc nói: "Không biết." Bạch Phi Phi nói: "Phụ thân ta Bạch Cổ là một người theo phái ôn hòa, mà Đại Doanh hoàng đế là một người theo phái cực đoan. Phụ thân ta vẫn muốn chầm chậm mưu toan, cho nên vẫn luôn thẩm thấu vào phương đông, dùng mấy trăm năm thời gian, không nhanh không chậm. Chính là muốn để văn minh Đại Hàm ma quốc, dần dần thẩm thấu đến đế quốc phương đông, mà không phải dùng thủ đoạn cực độ bạo lực. Cho nên ngươi có thể phát hiện, Bạch Vân thành chúng ta vẫn luôn thu đệ tử, khắp nơi đều đang tìm kiếm hậu nhân có huyết mạch Đại Hàm ma quốc. Mà chúng ta cũng tích cực hấp thu nhân tài ưu tú học tập « Nộ Đế Hắc Kinh », mà chúng ta học tập « Nộ Đế Hắc Kinh » đã được cải tiến qua. Điểm này ngươi hẳn phải biết." Chuyện này, Vân Trung Hạc mười mấy năm trước đã biết. Đại Doanh hoàng đế cũng từng nói, « Nộ Đế Hắc Kinh » Bạch Vân thành chẳng những đã cải tiến, hơn nữa còn cắt giảm rất nhiều nội dung, thậm chí ngay cả văn tự cũng không giống. Bạch Phi Phi nói: "Phụ thân kỳ thật cũng không tán thành chế độ hắc ám Đại Hàm ma quốc trước đó, quá mức tàn nhẫn, diệt tuyệt nhân tính. Ngươi đã từng nghe Bạch Vân thành chúng ta dìm hài tử suy nhược vào trong biển chưa? Chúng ta tiếp thu bao nhiêu đệ tử? Những kẻ thiên phú không cao kia, để bọn hắn trở thành đệ tử ngoại môn." Điểm này Vân Trung Hạc cũng nhớ ra, Mạc Thu cũng là đệ tử Bạch Vân thành, Đạm Đài Kính cũng thế. Cho nên, sách lược Bạch Vân thành chủ là chậm chạp thẩm thấu, thẩm thấu văn minh võ đạo. Bạch Phi Phi nói: "Đại Hàm ma quốc không coi trọng quan hệ máu mủ, hài tử sinh ra sẽ giao cho thị tộc bồi dưỡng. Cho nên trong Đại Hàm ma quốc không có quan hệ phụ tử, cũng không có quan hệ mẫu tử. Mà ta từ nhỏ đã lớn lên cạnh phụ thân, Tiểu Kỳ cũng lớn lên cạnh ta. Ngươi cảm thấy con người của ta thế nào?" Vân Trung Hạc nói: "Ngoan độc, hèn hạ, thiên hạ xú nhất nữ nhân." Bạch Phi Phi nói: "Không sai, ngươi nói đều đúng. Nhưng là ai biến ta thành dạng này? Đương nhiên là phụ thân của ta, nếu như không có một phụ thân cường đại cưng chiều ta, ta có thể trở thành nữ nhân ngoan độc tuyệt luân, thiên tăng nhân yếm kia không?" Tốt, lời này rất có đạo lý. Bạch Phi Phi nói: "Ngươi và Lý Hoa Mai dính một chân, hẳn là hiểu rõ nàng nhất." Vân Trung Hạc bất đắc dĩ nói: "Ta và nàng ấy không dính một chân." "Không quan trọng." Bạch Phi Phi nói: "Mặc dù nàng là cô cô ta, nhưng ta cảm thấy quan hệ như vậy kích thích hơn." Vân Trung Hạc nói: "Nói chính sự." Bạch Phi Phi nói: "Cô cô ta đã từng mang theo hạm đội làm phản Bạch Vân thành, phụ thân ta có trừng phạt nàng không? Nếu như ngài là Hắc Ám Quân Vương cực đoan, Lý Hoa Mai còn có thể sống sao? Lúc ấy lực lượng Bạch Vân thành chúng ta, có thể dễ như trở bàn tay tiêu diệt nàng." Vân Trung Hạc nói: "Thế nhưng lúc ấy ngươi đã xuất thủ mưu sát ta và Lý Hoa Mai." Bạch Phi Phi nói: "Ta đã nói với ngươi, lúc ấy ta là một nữ nhân ngoan độc, trong đầu toàn bộ đều là nọc độc, cái gì ta cũng làm được. Nhưng ít ra trong thời gian rất lâu, phụ thân ta không giết Lý Hoa Mai đúng không? Ngài hoàn toàn có thể giết nàng, nhưng ngài không làm như vậy đúng không?" Vân Trung Hạc thừa nhận điểm này. "Cho nên, phụ thân ta Bạch Cổ là một người ôn hòa, phái khai sáng Đại Hàm ma quốc." Bạch Phi Phi nói: "Nhưng ngài thua, bởi vì ôn hòa vĩnh viễn đánh không lại cực đoan. Đại Doanh hoàng đế, cũng chính là Hắc Ám Quân Vương bây giờ, hắn mới thật sự là phái cực đoan, vì đạt mục đích của mình, có thể hi sinh bất luận kẻ nào, căn bản không quan tâm chết bao nhiêu người, cũng căn bản không quan tâm thế giới này hủy diệt thành bộ dạng gì. Hắn đã tìm kiếm thi thể Nộ Đế từ rất lâu, chính là muốn triệt để nghiền thi thể Nộ Đế thành xương thành tro. Cho nên hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy thành lập Đại Hàm ma quốc vô cùng cường đại, vượt qua Nộ Đế năm đó." Điểm ấy, Vân Trung Hạc đã có trải nghiệm. Tiếp đó Vân Trung Hạc lại nói: "Tỉnh Vô Sương là người Bạch Vân thành các ngươi, nhưng các ngươi lại ngồi nhìn nàng diệt vong, không trợ giúp một binh một tốt." Bạch Phi Phi cười lạnh nói: "Vân Trung Hạc, đầu tiên người giết chết Tỉnh Vô Sương chính là ngươi. Thứ đến, là Tỉnh Vô Sương phản bội chúng ta trước, nàng là thành viên dòng chính Bạch Vân thành, kết quả lại đi đầu quân cho Đại Doanh hoàng đế, nếu không nàng sao có thể trở thành công tước Nam cảnh?" Tỉnh Vô Sương cho tới nay, xác thực biểu hiện dã tâm bừng bừng, tràn đầy lý tưởng gia tộc quật khởi. Bạch Phi Phi ngồi trên đùi Vân Trung Hạc, ôm cổ hắn, hôn môi hắn nói: "Vân Trung Hạc, ta đã thay đổi, ta không giống với lúc trước." Vân Trung Hạc nói: "Ngươi nói là ngươi không còn ác độc như trước?" "Không, ta không tự đại, cuồng vọng như vậy nữa." Bạch Phi Phi nói: "Phụ thân luận võ thua Hắc Ám Quân Vương, phần eo trở xuống bị chém đứt. Dù ngài một mực cố gắng bảo hộ ta, che chở ta, nhưng ngài đã hữu tâm vô lực. Mà ta có nhi tử, ta trở thành mẫu thân, nếu như lại cuồng vọng tự đại như vậy, cả nhà ta sẽ chết hết." "Vân Trung Hạc, nhà chúng ta đã ở vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm." Bạch Phi Phi nói: "Các thân vương khác, thời thời khắc khắc đều muốn giết chết chúng ta, cướp đi hải quân chúng ta. Đại Hạ Vương được Yêu Nhiêu ủng hộ, thời thời khắc khắc muốn chiếm lấy ta, tiến tới đoạt lấy Bạch Vân thành. Phụ thân Bạch Cổ vẫn còn phi thường cường đại, nhưng mấy vị thân vương khác cường đại quá nhanh. Sẽ có một ngày, bọn hắn sẽ triệt để giết hết cả nhà chúng ta, cướp đi hết thảy." Vân Trung Hạc nói: "Vậy Chu Hắc Vương đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cũng trở thành dị loại Đại Hàm ma quốc?" Bạch Phi Phi nói: "Có hai nguyên nhân, nguyên nhân đầu tiên, hắn là huynh trưởng ngươi, các ngươi đã từng là huynh đệ tình thâm. Nguyên nhân thứ hai, hắn khai thác thống trị ôn hòa. Kỳ thật ngươi biết không? Hắn vốn có thể cường đại hơn bây giờ rất nhiều, chỉ cần hắn tiếp tục niết bàn thuế biến, nhưng hắn chủ động đình chỉ loại thuế biến này, ngươi cũng biết nguyên nhân trong đó, bởi vì hắn lo lắng mình sẽ triệt để diệt tuyệt nhân tính." "Vân Trung Hạc, Chu Hắc Vương là ca ca ngươi, ta mặc dù không tính là thê tử của ngươi, nhưng cuối cùng vẫn là nhân tình của ngươi." Bạch Phi Phi nói: "Hiện tại thế cục nguy hiểm như vậy, mà trong ba nhà chúng ta nguy hiểm nhất chính là ngươi. Lúc này, ba bên chúng ta còn không ôm đoàn sưởi ấm, ngược lại còn muốn nội đấu sao?" Vân Trung Hạc nhìn Bạch Phi Phi đẹp đẽ tuyệt luân, chậm rãi nói: "Bạch Phi Phi, mặc dù ta biểu hiện tương đối lãnh đạm, nhưng . . . Dù sao hắn cũng là ca ca ta, mà lại từng hi sinh tính mệnh để cứu ta. Mà Tiểu Kỳ cũng là con của ta, ta không thể ngồi yên không lý đến. Nhưng . . . Ngươi nói để Nam cảnh đổi màu cờ, thay đổi thành cờ Đại Hàm ma quốc, đồng thời để Tỉnh Trung Nguyệt trở thành công tước Nam cảnh Đại Hàm ma quốc, đây tuyệt đối không thể. Bởi vì một khi đổi màu cờ, ta sẽ triệt để phản bội Đại Viêm đế quốc, mà cũng vĩnh viễn mất đi tính đại nghĩa đông chinh. Điều này đại biểu ta đầu hàng Đại Hàm ma quốc." Bạch Phi Phi bỗng nhiên bóp lấy cổ Vân Trung Hạc nói: "Vậy tương lai chúng ta thành công, ngươi tới làm hoàng đế Đại Hàm ma quốc đi? Sau đó truyền hoàng vị cho con của chúng ta." Vân Trung Hạc nói: "Không có khả năng, đây là một trận chiến văn minh, chúng ta có thể dung nạp sự hiện hữu của các ngươi. Nhưng Đại Viêm đế quốc, phải triệt để thay thế Đại Hàm ma quốc, Võ Đạo văn minh có thể phát triển, nhưng phải dưới cờ xí Đại Viêm đế quốc." "Vậy ta giết chết ngươi. . ." Bạch Phi Phi cả giận nói: "Ngươi không thể đầu hàng, vậy ta có thể đầu hàng sao? Ngươi giơ cao cờ Đại Viêm đế quốc mới mấy năm? Bạch Vân thành giơ cờ Đại Hàm ma quốc đã mấy trăm năm, ngươi bảo chúng ta đầu hàng? Ngươi để cho chúng ta đổi màu cờ? Vậy không bằng ngươi chém chúng ta thành muôn mảnh đi." Sau đó, nàng bỗng nhiên bóp lấy cổ Vân Trung Hạc, phảng phất muốn sống sờ sờ bóp chết hắn. Nhưng bóp đến một nửa, nàng lại hôn tới. Sau đó, Vân Trung Hạc lại bị chà đạp đến muốn sống không được, muốn chết không xong. . . . Hôm sau trời vừa sáng. Bạch Phi Phi từ ổ chăn đứng lên, mặc vào quần ngủ bằng lụa, dáng người ma quỷ nửa ẩn giấu lại nổi lên. "Đàm phán tan vỡ, ngươi cút đi." Bạch Phi Phi lạnh nhạt nói: "Trở về chuẩn bị khai chiến đi, không phải ngươi giết chết chúng ta, chính là chúng ta giết chết ngươi. Đầu hàng là không thể, xéo đi, cút đi. . ." Sau đó, nàng bắt lấy Vân Trung Hạc từ trong chăn, muốn ném ra cửa sổ. Song phương đàm phán triệt để vỡ tan, bởi vì đối phương đều có ranh giới cuối cùng không thể vượt qua. Vân Trung Hạc không có khả năng để Nam cảnh đổi màu cờ, càng không có khả năng để Tỉnh Trung Nguyệt trở thành công tước Đại Hàm ma quốc. Cuối cùng, chiến lược Đại Viêm đế quốc tiêu diệt Đại Hàm ma quốc vẫn không thay đổi, nếu không mấy trăm vạn tướng sĩ Đại Viêm, nội tâm cảm giác vinh dự và tinh thần trọng nghĩa sẽ bị phá vỡ. Mà Bạch Vân thành đầu hàng, quy thuận Đại Viêm đế quốc? Cái này nhìn qua, phảng phất càng thêm không có khả năng. Nhưng cứ quyết liệt như vậy, song phương sẽ khai chiến? Đôi huynh đệ song bào thai Vân Trung Hạc sẽ khai chiến? Hắn và nhi tử Bạch Kỳ khai chiến? Phụ tử tương tàn? Đó đúng là thảm kịch nhân gian. Nhưng ranh giới cuối cùng trong lòng Vân Trung Hạc tuyệt đối không thể cải biến, chỉ có thể có một lá cờ, đó chính là Đại Viêm đế quốc. Mà vạn nhất Bạch Vân thành và Chu Hắc Vương đầu hàng Đại Viêm đế quốc, vậy đối với Vân Trung Hạc thật là như hổ thêm cánh, thực lực tăng vọt. Mắt thấy Vân Trung Hạc sẽ bị ném ra cửa sổ, mà lại để trần. "Vân Trung Hạc, ngươi cởi truồng trở về, chúng ta khai chiến đi." Bạch Phi Phi lạnh giọng nói. "Chậm đã." Vân Trung Hạc nói: "Phi Phi, chúng ta có thể dùng một phương thức hoàn mỹ hơn để giải quyết vấn đề này. Ta đi nói chuyện với phụ thân ngươi, ta đi đàm phán cùng Bạch Cổ đại vương, có lẽ ngài ấy đứng ở độ cao cao hơn nên sẽ không giống ngươi." . . .