Chương 450: Chờ mong kết cục

CHƯƠNG 450: CHỜ MONG KẾT CỤC Sợ uy không sợ đức! Đây là trạng thái của đa phần con người, nhất là quốc gia lực lượng chí thượng, Võ Đạo chí thượng. Cho nên tiếp đó, toàn bộ Bạch Vân thành đầu hàng không tiếp tục gợn sóng gì. Bởi vì vừa rồi trường giết chóc kia, tất cả mọi người vốn không phục đã triệt để dập tắt. Cái này kỳ thật chính là chinh phục võ lực, chỉ bất quá dùng gần như là hình thức chiến tranh. Trong vương cung Bạch Vân thành, tiến hành một điển lễ long trọng mà đơn giản. Bạch Cổ đại vương đưa lên đại ấn, còn có một lệnh bài Đại Hàm ma quốc hơn một ngàn năm trước. Đồng thời nhường lại vị trí của mình. "Tham kiến bệ hạ!" Tất cả tướng lĩnh Bạch Vân thành, toàn bộ đều quỳ xuống, biểu thị hiệu trung với Vân Trung Hạc. . . . Sau đó, Bạch Phi Phi yên tâm thoải mái ngủ trên giường Vân Trung Hạc. Nàng đột nhiên hỏi một câu: "Vân Trung Hạc, có phải tất cả nữ nhân đều là kẻ yếu không?" Vân Trung Hạc nghĩ một hồi nói: "Dĩ nhiên không phải, vì sao hỏi như vậy?" Bạch Phi Phi nói: "Tỉnh Trung Nguyệt cường đại không?" Vân Trung Hạc gật đầu nói: "Mạnh." Bạch Phi Phi nói: "Vậy vì sao hiện tại nàng lười biếng như thế? Không có chút dã tâm nào?" Ách? Bạch Phi Phi nói: "Lý Hoa Mai mạnh không?" Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên mạnh?" Bạch Phi Phi nói: "Vậy vì sao xưa nay nàng không đi con đường thuộc về mình, lúc trước ý niệm nàng và phụ thân ta không hợp, cho nên mưu phản Bạch Vân thành, nhưng lại không triệt để mưu phản, mà gần như bỏ đi xa. Bây giờ Bạch Vân thành đầu hàng ngươi, nàng như trút được gánh nặng. Bởi vì nàng không đồng ý con đường Đại Hàm ma quốc đi, nhưng lại tìm không thấy con đường mới, cho nên chỉ có thể lựa chọn đi theo ngươi." Vân Trung Hạc nói: "Ngươi biến thành triết học gia khi nào vậy?" Bạch Phi Phi nói: "Còn có ta, ta cảm thấy ta giống như là một kẻ ngốc bức vậy." Ngươi nói mình như vậy, thật đúng không? Mà cái từ này ngươi học được từ đâu? Bởi vì từ đó thế giới này không có, nhưng rất nhiều năm trước là từ Vân Trung Hạc lưu truyền ra ngoài. Vân Trung Hạc nhìn chằm chằm nàng, muốn nghe nàng giải thích. Bạch Phi Phi nói: "Lúc còn trẻ, ta cảm thấy ta là nữ nhân mạnh nhất trên thế giới này, độc ác nhất, ngưu nhất, ta không phục ai cả, ta muốn làm gì thì làm cái đó, ta muốn giết ai thì giết kẻ đó, ngay cả thân cô cô ta cũng giết. Về sau ta phát hiện, không phải là ta ngưu bức, mà là phụ thân ta ngưu bức. Sau khi phụ thân bại bởi hoàng đế, sống lưng của ta cũng giống như bị đánh gãy vậy." Vân Trung Hạc vẫn không nói chuyện. Bạch Phi Phi tiếp tục nói: "Chờ ngươi giết trở lại, đánh bại Tỉnh Vô Sương. Ta và ngươi đàm phán, ngươi muốn ta đại biểu Bạch Vân thành đầu hàng, ta luôn miệng nói tuyệt đối không có khả năng, Đại Hàm ma quốc chúng ta tuyệt không đầu hàng, mà lại luôn miệng muốn giết ngươi. Ngươi biết vì sao ta phản ứng kịch liệt như vậy không?" Vân Trung Hạc đương nhiên biết, nhưng sẽ không nói. Bạch Phi Phi nói: "Bởi vì sâu trong nội tâm ta muốn đáp ứng đầu hàng, như vậy có thể dỡ xuống gánh nặng, giao tất cả trách nhiệm cho ngươi, nhưng lại cảm thấy xấu hổ không gì sánh được, cho nên dùng phương thức cực đoan để che giấu nỗi xấu hổ này. Mà ngươi nói muốn đàm phán với phụ thân ta, ta lập tức thở dài một hơi, bởi vì rốt cuộc có thể giao gánh nặng đầu hàng này cho phụ thân. Ta cảm thấy đầu hàng rất nhu nhược, nhưng ta bỗng nhiên minh bạch, không dám đầu hàng có lẽ càng nhu nhược hơn, ta cảm thấy phụ thân ta thật là dũng cảm, mà ta chính là một phế vật." Ách? "Hiện tại Bạch Vân thành đầu hàng, ta không kịp chờ đợi muốn leo lên giường của ngươi, ta cảm thấy thật xấu hổ." Bạch Phi Phi nói: "Ta muốn cho Tiểu Kỳ một tương lai, ta muốn bảo hộ nó. Nhưng ta lại không muốn dựa vào chính mình bảo hộ nó, trước đó dựa vào phụ thân, hiện tại lại muốn dựa vào ngươi, ngươi nói có đáng xấu hổ không? Rất nhu nhược? Trên thế giới này còn có nữ nhân chân chính cường đại sao?" "Đương nhiên là có." Vân Trung Hạc nói: "Có vài nữ nhân không dựa vào nam nhân, dựa vào chính mình xông ra một mảnh bầu trời." Bạch Phi Phi nói: "Ai?" Vân Trung Hạc nói: "Tỉnh Vô Sương." Bạch Phi Phi nói: "Nhưng ngươi nhìn nàng không vừa mắt, ngươi giết chết nàng." Ách? Tỉnh Vô Sương không hề nghi ngờ là nữ tử tự cường tự lập, cuộc đời của nàng luôn phấn đấu, nhưng . . . Bạch Phi Phi nói: "Ngươi lại cho ta một ví dụ khác đi." Vân Trung Hạc nghĩ một hồi nói: "Thê tử ta tại Đại Viêm đế quốc, Cơ Khanh." Bạch Phi Phi nói: "Nàng thế nào?" Vân Trung Hạc nói: "Nàng là một thiên tài, xưa nay không ỷ lại vào ta, dựa vào chính mình có thể sáng tạo ra sự nghiệp phi phàm, cống hiến to lớn cho đế quốc. Cho nên tại Tân Đại Viêm đế quốc nàng là công thần, đại vật lý học gia, sau đó mới là thê tử của ta." Bạch Phi Phi nói: "Còn ai nữa không?" Trong đầu Vân Trung Hạc hiện ra một cái tên, nhưng không nói ra miệng. Còn có một nữ tử, cho tới bây giờ nàng không ngưỡng mộ cường giả, mà truy cầu nội tâm an bình, nhìn yếu đuối không gì sánh được, nhưng kỳ thật phi thường độc lập cường đại. Người này chính là Hương Hương công chúa. Trên thế giới này, Vân Trung Hạc chinh phục rất nhiều người, chinh phục rất nhiều nữ nhân. Nhưng quan hệ giữa hắn và Hương Hương công chúa, hắn là người bị chinh phục. Mà từ đầu tới cuối, đều là Hương Hương công chúa giúp hắn, mà không phải hắn giúp Hương Hương. Bạch Phi Phi phảng phất lâm vào suy nghĩ của mình. "Vì sao phụ thân có chủ kiến như vậy, tràn đầy ý chí kiên định?" Bạch Phi Phi nói: "Mà ngươi cũng vậy, có phương hướng kiên định, thậm chí con của chúng ta Tiểu Kỳ cũng như vậy, hết lần này tới lần khác các ngươi đều là nam nhân." Vân Trung Hạc nói: "Vậy là ngươi chưa từng gặp nữ nhi của ta Tỉnh Tước, nàng cũng là một nữ nhân tràn ngập trí tuệ, tràn ngập ý chí." Bạch Phi Phi nói: "Vậy ngươi cảm thấy, hoàng đế có phải là người có được phương hướng, có được ý chí kiên định không?" Hoàng đế nàng nói đương nhiên là hoàng đế Đại Doanh đế quốc, bây giờ là hoàng đế Đại Hàm ma quốc. Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên, hắn đương nhiên là nam nhân có ý chí mạnh nhất trên thế giới này." Bạch Phi Phi nói: "Vậy ngươi cảm thấy hắn đang nghĩ gì?" Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, bởi vì Bạch Phi Phi hỏi vấn đề này cơ hồ là khảo vấn linh hồn. Bạch Phi Phi hỏi: "Vân Trung Hạc, mục tiêu của ngươi là gì?" Vân Trung Hạc nói: "Tiêu diệt Đại Hàm ma quốc, tiêu diệt Hắc Ám Quân Vương." Bạch Phi Phi nói: "Hoàn thành mục tiêu này xong? Ngươi còn có mục tiêu gì không?" Vân Trung Hạc nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Không có." Bạch Phi Phi nói: "Vậy ngươi cảm thấy mục tiêu hoàng đế là gì?" Điểm này Vân Trung Hạc biết, bởi vì hoàng đế đã từng chính miệng nói, y muốn đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới này, ngắm nhìn phong cảnh. Bạch Phi Phi nói: "Hắn đã từng lý tưởng trở thành hoàng đế Đại Hàm ma quốc, trở thành chí tôn cao nhất thế giới này, chân chính vô địch thiên hạ. Nhưng . . . Hắn đã thực hiện xong." Ách? Thật đừng nói, Bạch Phi Phi một câu nói ra chân tướng. Lý tưởng và mục tiêu hoàng đế, kỳ thật đã thực hiện, rất nhiều năm trước đã thực hiện xong. Quả thật Vân Trung Hạc đi Tân Đại Viêm đế quốc và quật khởi, nhưng hoàng đế cũng không hoàn toàn biết. Chí ít trong nhiều năm, y đã vô địch khắp thiên hạ, đã đứng ở đỉnh phong thế giới này, vô địch thiên hạ. Một người vô địch, đã mất đi mục tiêu thì sẽ như thế nào? Rút kiếm tứ phương tâm mờ mịt? Vô địch tịch mịch cỡ nào? Vô địch trống rỗng cỡ nào? Trong lịch sử hoàng đế Trung Quốc, một khi tiến nhập một loại trạng thái vô địch nào đó, rất nhiều người sẽ cầu trường sinh. Như vậy vị hoàng đế bệ hạ này, hiện tại đang suy nghĩ cái gì? . . . Sau khi được Bạch Vân thành hiệu trung. Bạch Phi Phi, Bạch Kỳ, Lý Hoa Mai, mang theo hải quân chủ lực Bạch Vân thành, mang theo quân đoàn hải thú biến dị rời đi, tiến về cương vực Tiền Đại Chu đế quốc. Sau đó, chính là Chu Hắc Vương hiệu trung. . . . Mấy ngày sau, Vân Trung Hạc trở về Nam cảnh, sau lại trở về cảnh nội Tiền Đại Chu đế quốc, chuẩn bị tiếp nhận Chu Hắc Vương triệt để hiệu trung. "Vi thần tham kiến bệ hạ." Ngao Minh quỳ xuống, đầu rạp xuống đất. Vân Trung Hạc nhìn gã thật lâu, nội tâm cảm hoài không gì sánh được. Kẻ đã từng là địch nhân lớn nhất của mình, cũng là người ác độc nhất. Người này đã vô số lần giả bộ đầu hàng hắn. Khi Vân Trung Hạc trợ giúp thái thượng hoàng đánh bại Vạn Duẫn hoàng đế, khi Vân Trung Hạc đại biểu Đại Doanh đế quốc tiêu diệt Đại Chu đế quốc. Ngao Minh giả tâm giả ý tỏ vẻ thần phục, nhưng từ gót chân đều biết, gã không phải thật tâm, nội tâm của gã tràn ngập địch ý và cừu hận, bao giờ cũng muốn giết chết Vân Trung Hạc, bao giờ cũng muốn thắng hắn. Nhưng hiện tại, Vân Trung Hạc thật cảm giác được, gã triệt để quỳ xuống, là thần phục thật. Từ nội tâm đến sâu trong linh hồn thần phục. Đây là vì cái gì? Lúc ngươi mạnh hơn người nào đó một chút, hắn đố kỵ? Nhưng ngươi mạnh hơn hắn quá nhiều, kéo ra khoảng cách thật dài, hắn sẽ bắt đầu sùng bái và kính sợ? Có lẽ không hoàn toàn là nguyên nhân này, còn có nguyên nhân cấp độ sâu hơn. Vân Trung Hạc nói: "Sau khi hoàng đế giết ngươi, ngươi vẫn sống được đến giờ?" Ngao Minh nói: "Vâng, một kiếm kia phi thường huyền diệu, lại không thật giết chết ta. Bất quá. . . Cả nhà thần, là bị giết thật." Vân Trung Hạc nói: "Ngươi cảm thấy hoàng đế lúc ấy vì sao không giết ngươi?" Ngao Minh nói: "Lúc ấy hắn cảm thấy ta là một nhân tài, mà bởi vì do bệ hạ ngài, cho nên lưu ta một mạng, có lẽ về sau sẽ dùng." Vân Trung Hạc nói: "Ngươi đúng là một nhân tài, nhưng vì sao hoàng đế không đại dụng ngươi?" Ngao Minh trầm mặc một hồi, nói: "Mười mấy năm trước, hoàng đế Đại Doanh đế quốc rất cường đại, nhưng còn chưa đủ mạnh, còn chưa đủ cao, cho nên tầm mắt của hắn còn coi trọng ta. Nhưng về sau hắn trở thành hoàng đế Đại Hàm ma quốc, tiếp đó không ngừng thuế biến, không ngừng cường đại, đã trên chín tầng trời, thân ảnh của ta trở thành sâu kiến trên đất, rốt cuộc hắn không nhìn thấy ta nữa." Vân Trung Hạc không nói gì. Bỗng nhiên ánh mắt Ngao Minh rưng rưng, nói: "Bệ hạ. . . Ta, ta đã già." Lúc nói ra những lời này, ngữ khí Ngao Minh thật chua xót không gì sánh được. Vân Trung Hạc nói: "Ngươi ở cạnh những người khác hẳn là có tiền đồ, dù sao ngươi cũng là độc sĩ, tại Đại Doanh Vương bên kia, tại Đại Hạ Vương bên kia, hẳn là có tiền đồ hơn, vì sao đến cạnh Chu Hắc Vương?" Ngao Minh lắc đầu nói: "Bệ hạ, ta đã từng cảm thấy như vậy. Nhưng . . . Ta thật đã già. Ta cũng đi hoàn thành thuế biến, ta cố gắng luyện võ, ta cố gắng trở nên cường đại. Nhưng . . . Võ công dù sao chỉ tô điểm ta, chỗ ta đắc ý nhất là mưu trí, học vấn của ta. Mà ở Đại Hàm ma quốc, những thứ này không dùng được, võ lực chí thượng, lực lượng chí thượng. Ta cố gắng đuổi, nhưng ta đuổi không kịp. Đại vương quan hệ với ta phức tạp, nhưng dù sao cũng là cố nhân, chí ít trong mắt hắn vẫn có bóng dáng ta. Bệ hạ. . . Ta đã già, trên luyện võ ta đuổi không kịp bọn hắn, mà ta lại không thích Võ Đạo, ta yêu quý chính là học vấn, là đọc sách, là mưu trí." Lâm Cung cũng không chỉ nói qua lời này. Vân Trung Hạc nói: "Vậy Thiên Tộ hoàng đế thì sao?" Ngao Minh trầm mặc một hồi nói: "Bệ hạ, người này, thần nhìn vẫn không rõ." Lời này có chút thâm ý. . . . Vân Trung Hạc tiếp kiến Lâm Cung, hỏi thăm lão một vấn đề. "Kẻ đã từng là Thiên Tộ Thần Hoàng thì sao?" Lâm Cung nói: "Người này, thần cũng thấy không rõ lắm." Vân Trung Hạc nói: "Vì sao thấy không rõ?" Lâm Cung nói: "Hắn phảng phất tràn ngập không cam lòng, lại phảng phất nhận mệnh. Nội tâm lại có từng tia kỳ vọng, nhưng lại không biết hắn kỳ vọng cái gì." Không tầm thường. Lâm Cung miêu tả vô cùng vô cùng chính xác. Dù Vân Trung Hạc không hiểu rõ Thiên Tộ lúc này, nhưng Lâm Cung miêu tả thật như là cây thước đo, chính xác đến từng chút một. . . . Vân Trung Hạc tiếp kiến cựu hoàng đế Đại Chu đế quốc Thiên Tộ Thần Hoàng, bây giờ là Thiên Tộ công tước Đại Hàm ma quốc. "Thần Thiên Tộ, bái kiến bệ hạ!" Thiên Tộ quỳ xuống, dập đầu. Một màn này, càng làm cho người phức tạp ngàn vạn. Đây là kẻ Vân Trung Hạc gặp cực kỳ cường đại, cũng là kẻ đáng sợ nhất, người có tâm cơ cao nhất. Dù lúc đó Vân Trung Hạc giết lão, nhưng Vân Trung Hạc cho tới bây giờ vẫn không đánh bại lão. Trình độ nào đó, là lão miểu sát Vân Trung Hạc, lúc đó lão cao cao tại thượng, như là thần chỉ. Mà bây giờ, quỳ rạp trước mặt Vân Trung Hạc. Nhưng . . . Lại không quá mức đắc ý, bởi vì Thiên Tộ công tước quỳ xuống, cũng không lộ ra khuất nhục, mà là có chút lạnh nhạt, còn có một sự siêu thoát. Vân Trung Hạc nói: "Thiên Tộ, ngươi được hoàng đế Đại Hàm ma quốc cứu sống sao?" Thiên Tộ công tước nói: "Có lẽ vậy, bệ hạ." Vân Trung Hạc nói: "Vậy ngươi nghĩ xem vì sao hắn cứu sống ngươi?" Thiên Tộ công tước trầm mặc chốc lát nói: "Có lẽ, lúc hắn huy hoàng cần người khác chứng kiến, ta phải sống, nhìn xem hắn đăng đỉnh thế giới, có thể mang đến cho hắn một loại cảm giác thỏa mãn nào đó." Vân Trung Hạc nói: "Vậy vì sao về sau, hắn không lưu ngươi tại Ma kinh, ngược lại để ngươi đầu phục Chu Hắc Vương?" Thiên Tộ công tước nói: "Hắn cảm giác đã thỏa mãn đủ, nếu như lưu ta ở bên cạnh, mỗi ngày đi say mê loại cảm giác thỏa mãn này, vậy sẽ lộ ra dung tục. Thần sở dĩ đầu phục Chu Hắc Vương, bởi vì hắn không giống thân vương khác, hắn không như vậy. . . Lợi hại." Vân Trung Hạc nói: "Ta đã hỏi Ngao Minh, hắn nhìn ngươi thế nào, hắn nói nhìn không thấu. Đương nhiên nói nhìn không thấu bản thân, đã là nhìn thấu một chút. Ta lại hỏi Lâm Cung, hắn nhìn ngươi thế nào. Ngươi có biết hắn miêu tả ngươi thế nào không?" Thiên Tộ công tước nói: "Thần rửa tai lắng nghe." Vân Trung Hạc nói: "Hắn nói ngươi không cam lòng, nhưng lại nhận mệnh. Nói lòng ngươi chờ mong, nhưng lại không biết chờ mong cái gì." Thiên Tộ công tước nghe như thế, thân thể khẽ run lên, hai mắt cũng đục ngầu. Trọn vẹn một hồi lâu, Thiên Tộ công tước run nhè nhẹ nói: "Bệ hạ, Lâm Cung và Ngao Minh cảm thấy mình quá già, mà lại không đuổi kịp, đây là một loại tuyệt vọng mang theo buồn bã tự oán. Nhưng trên thế giới này người buồn bã tự oán nhất chính là ta, bệ hạ." Thiên Tộ công tước vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, nhìn Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, ta đã từng đến gần vị trí cao nhất thế giới này, dù chỉ là hư ảo, lúc ấy ta chỉ là một con cờ. Nhưng ít ra trong mắt đại đa số người, trong thế giới này, ta đã từng tiếp cận vị trí cao nhất kia đúng không?" Đương nhiên lúc đó Thiên Tộ Thần Hoàng hoàn toàn không biết mình là con cờ đấu tranh giữa Đại Doanh hoàng đế cùng Bạch Vân thành chủ. Lúc ấy lão tuyệt đối uy phong bát diện, như là bán thần, kém chút trở thành hoàng đế thế giới này. Thiên Tộ công tước nói: "Nhưng hiện tại, ta vẻn vẹn chỉ là một công tước. Ngài đã từng là một thần tử của ta, mà bây giờ ta lại quỳ gối trước mặt của ngài. Chẳng lẽ ta không buồn bã tự oán sao? Chẳng lẽ ta cam lòng sao?" Vân Trung Hạc nói: "Nhưng ngươi lại có vẻ rất lạnh nhạt." Thiên Tộ công tước nói: "Bệ hạ, ta quỳ gối trước mặt của ngài, nhưng ngài cũng không đắc ý, ngược lại lộ ra cẩn thận, còn có một cảm giác nguy cơ, thậm chí tràn đầy cảm giác như giẫm trên băng mỏng, sao lại như vậy?" Vân Trung Hạc nói: "Thấy rõ một phần chân tướng thế giới, nên phải kính sợ. Nhưng chân tướng cao nhất, vẫn một phần thấy không rõ lắm, tràn ngập nguy cơ, như giẫm trên băng mỏng." Thiên Tộ công tước nói: "Ta cũng như vậy, ta thấy rõ một phần chân tướng, chí ít thấy rõ chân tướng của ta, ta biết mình đã thua trò chơi này, mà lại không có chút hy vọng nào, cho nên đương nhiên ta sẽ chấp nhận. Người sang tự biết, mặc dù có một câu nói khá hay, nhân định thắng thiên. Nhưng đây có lẽ chỉ là tộc đàn nào đó, mà không phải một người nào đó. Cho dù là một quần thể nào đó, câu nói này có lẽ cũng không thành. Khi đại thế cuốn tới, ta thấy rõ ràng ta chỉ là một phàm nhân, ta không thể ngăn cản. Cho nên ta chấp nhận, ta từ bỏ chống lại. Ta quỳ gối trước mặt của ngài, từ bỏ tôn nghiêm một người đã từng là đế vương." Vân Trung Hạc nói: "Sau đó thì sao?" Thiên Tộ công tước nói: "Đương nhiên, kỳ thật ta hoàn toàn có thể ẩn cư, vậy không cần quỳ gối trước mặt của ngài, chịu đủ khuất nhục. Đương nhiên ngài không làm nhục ta, nhưng loại khuất nhục này phát ra từ nội tâm của ta." Vân Trung Hạc nói: "Đúng, ngươi hoàn toàn có thể ẩn cư, nhưng ngươi không làm, mà vẫn như cũ lưu tại trung tâm phong bạo, ngươi đang chờ mong cái gì?" Thiên Tộ công tước nói: "Lâm Cung nói rất đúng, ta chờ mong, nhưng lại không biết chờ mong cái gì." Vân Trung Hạc nói: "Thiên Tộ, ngươi có biết ngươi đang chờ mong cái gì không?" Thiên Tộ công tước nói: "Thánh minh không quá bệ hạ, hiện tại ta muốn làm một người chứng kiến. Ta muốn nhìn kết cuộc thế giới này là gì, ta muốn nhìn xem kết quả cuối cùng là gì." Vân Trung Hạc nói: "Càng thêm tru tâm một chút đi?" Thiên Tộ công tước nói: "Càng tru tâm một chút, hoàng đế Đại Hàm ma quốc không phải không ai bì nổi sao? Ta muốn nhìn hắn ngã xuống. Hoặc là ngài ngã xuống thế nào, bởi vì hai người các ngươi hiện tại là người chơi cao nhất thế giới này. Ta đã từng là người chơi cao nhất, chí ít có người bồi tiếp ta thất bại. Người kia là hoàng đế Đại Hàm ma quốc cũng tốt, là ngài cũng tốt, tóm lại để cho ta nhìn thấy một kết quả là được. Chí ít giải quyết lo nghĩ này cho ta, cũng không uổng công ta phấn đấu cả đời, cũng không uổng phí ta bị lừa gạt một đời." Vân Trung Hạc nhìn chằm chằm Thiên Tộ thật lâu, chậm rãi nói: "Ngươi quả nhiên vẫn biết một chút gì đó." Thiên Tộ công tước nói: "Bệ hạ nếu như khai ân, vậy để ta tiếp tục chứng kiến. Ta là một người tinh thần sa sút, ta đã vô dụng, ta có tác dụng duy nhất chính là đứng ở một bên chứng kiến, thuận tiện quỳ xuống hô to vạn tuế, ta không có bất luận ảnh hưởng gì cả. Đương nhiên nếu như ngài cảm thấy ta chướng mắt, vậy. . . Ngài cũng có thể giết ta." Vân Trung Hạc nhìn kẻ trước mắt này, đã từng là người cường đại nhất, người có tâm cơ nhất, người đáng sợ nhất này. Sau đó, hắn chậm rãi nói: "Tốt, vậy ngươi chờ chứng kiến đi. Mà ta cũng muốn xem, ngươi sẽ mang đến cho ta kinh hỉ gì." . . .