Chương 452: Đại Doanh quốc diệt vong

CHƯƠNG 452: ĐẠI DOANH QUỐC DIỆT VONG Vô Chủ chi địa 500.000 cây số vuông, bị Đại Doanh đế quốc thống trị gần hai mươi năm. Đại Hàm ma quốc thành lập xong, có một người nhanh chóng quật khởi, đó chính là Đạm Đài Kính. Thiên phú của gã rất cao, đại khái tương đương với Tỉnh Trung Nguyệt. Nhưng gã liều mạng hơn nhiều, một mình gã kéo lên hưng suy toàn gia tộc. Thế là gã điên cuồng tu luyện, điên cuồng tiến hành dị biến, mỗi một lần đều không để ý sinh tử của mình. Sau đó, gã trở thành công tước Đại Hàm ma quốc. Toàn bộ Vô Chủ chi địa trở thành lãnh địa của gã, công tước này phân lượng mặc dù không bằng Tỉnh Vô Sương, thống trị cương vực cũng không lớn như vậy, quân đội dưới trướng cũng không vượt qua 200.000. Nhưng gã đã thực hiện điều tổ tông chưa hoàn thành, triệt để thống nhất toàn bộ Vô Chủ chi địa. Đạm Đài thành đã mất đi vài chục năm, được gã đoạt lại. Sau đó, gã liều mạng xây dựng thêm Đạm Đài thành. Bởi vì lần trước Đạm Đài thành thất thủ, mang đến cho Đạm Đài gia tộc đau xót quá lớn. Cho nên lần này, toàn bộ tường thành Đạm Đài thành cao đến 50 mét, chu vi ba mươi dặm, đã trở thành một pháo đài khổng lồ vững như thành đồng. Vì lo lắng bị hoả pháo nổ xuyên, cho nên độ dày tường thành cũng tăng lên mười lăm mét. Đạm Đài Kính luôn trầm mặc ít nói, hung ác với địch nhân, đối với mình còn ác hơn, cho nên được Đại Doanh Vương trọng dụng, phái tới cho gã ba mươi tên Đại Tế Sư, còn có vô số kể quân đoàn biến dị. Bởi vì Chu Hắc Vương đầu hàng, Bạch Vân thành cũng đầu hàng. Trăm vạn đại quân Vân Trung Hạc bắc phạt, đứng mũi chịu sào chính là Vô Chủ chi địa. Vì trợ giúp Vô Chủ chi địa, Đại Doanh Vương liên tục không ngừng điều động viện quân xuôi nam. Lúc đó Chu Hắc Vương còn chưa đầu hàng, nhưng lúc sắp đầu hàng, Đại Doanh Vương đã điều động mấy chục vạn quân đội xuôi nam. Chờ đến lúc Vân Trung Hạc bắt đầu bắc phạt, quân phòng tuyến Vô Chủ chi địa đã gần trăm vạn. Cho nên tại khu vực năm mươi cây số vuông này, 2 triệu đại quân song phương sẽ tiến hành chém giết. Trước đó Vân Trung Hạc tiến đánh Nam cảnh Tỉnh Vô Sương, từ đầu tới cuối dùng không sai biệt lắm hơn nửa năm. Mà lúc này tại Vô Chủ chi địa, thực lực hắn cường đại hơn trước nhiều. Cho nên, hẳn là có thể ngăn trăm vạn đại quân Vân Trung Hạc tại Vô Chủ chi địa, biến thành một cối xay thịt. Sau đó, mấy đại vương quốc Đại Hàm sẽ liên tục không ngừng phái quân tiến vào Vô Chủ chi địa, dùng gấp ba, bốn lần quân lực, triệt để tiêu diệt Đại Viêm đế quốc. Mấu chốt chính là, chiến trường phải nằm ở Vô Chủ chi địa, không thể tiến lên phía bắc. Đạm Đài Kính xác thực từng theo hầu Vân Trung Hạc, nhưng thời gian phi thường ngắn, vẻn vẹn không đến một năm mà thôi. Nhưng Đại Doanh Vương coi trọng Đạm Đài Kính đã nhiều năm, không chỉ như vậy, Đạm Đài gia tộc còn bị Vân Trung Hạc tiêu diệt, cho nên Đạm Đài Kính sao lại trung thành với Vân Trung Hạc? Tất cả mọi người tập trung nhìn vào Vô Chủ chi địa, cảm thấy nơi này sẽ trở thành lò sát sinh thế chiến, mấy trăm vạn đại quân hai đại đế quốc sẽ ở chỗ này đổ máu hi sinh, điên cuồng chém giết. Mỗi một tấc đất nơi này sẽ bị máu tươi ướt đẫm. Mấy chục năm qua, Vô Chủ chi địa là đại chiến trường, tuần tự hai trận chiến tranh siêu cấp quy mô lớn, đều phát sinh ở nơi này, chân chính vùng giao tranh binh gia. Nhưng mà, khi đại quân Vân Trung Hạc đến tường thành, còn chưa đánh. Đạm Đài Kính đã trở mặt, tru diệt tướng lĩnh và Đại Tế Sư Đại Doanh Vương phái tới. Điều này khiến người ta sợ ngây người. Đạm Đài Kính ngươi điên rồi sao? Song phương còn chưa đánh trận nào, tất cả vinh hoa phú quý của ngươi đều là Đại Hàm ma quốc cho, nếu như không phải Đại Doanh Vương, ngươi vẫn là một nô tài. Mà bây giờ ngươi trở thành công tước, hơn nữa còn có được toàn bộ Vô Chủ chi địa, khiến gia tộc huy hoàng trước nay chưa từng có. Kết quả hiện tại song phương còn chưa chiến, Vân Trung Hạc cũng không biểu hiện ra trạng thái sẽ thắng, ngươi cứ như vậy không kịp chờ đợi lại trở mặt? Ngươi và Vân Trung Hạc không có giao tình sâu như vậy? Độ trung thành lại sâu như vậy? Mà lúc này tại Vô Chủ chi địa, Đạm Đài Kính mặc dù là danh nghĩa thống soái, nhưng tổng cộng có 200.000 đại quân, còn lại 800.000 đều trong tay tướng soái Đại Doanh Vương phái tới. Cho nên Đạm Đài Kính dù không nắm chắc vẫn phản bội. Sau khi phản bội, trăm vạn đại quân Vân Trung Hạc còn bên ngoài mấy trăm dặm, Vô Chủ chi địa đã bắt đầu nội chiến. Quân đội dưới trướng Đạm Đài Kính khai chiến cùng quân Đại Doanh Vương. Mà Đạm Đài Kính phản bội quá đột ngột, cho nên rất nhiều quân dưới trướng gã cũng không đi theo, cũng không nguyện ý phản bội Đại Hàm ma quốc. Cho nên Đạm Đài Kính phản bội không đến ba ngày, toàn bộ Vô Chủ chi địa đã giết đến máu chảy thành sông, Đạm Đài Kính nguy cơ sớm tối, Đạm Đài thành tràn ngập nguy hiểm, lại sắp bị Đại Hàm ma quốc cướp đi. Mà lúc này, quân Đại Viêm đế quốc đuổi tới. Không quân Bạch Vân thành, Chu Hắc Vương, bất kể giá nào trợ giúp Đạm Đài Kính. Huyết chiến mấy ngày mấy đêm, trợ giúp Đạm Đài Kính duy trì cục diện. Sau đó, mấy chục vạn đại quân Đại Viêm, dựa vào đại pháo bắn phá, giết tới dưới Đạm Đài thành. Mấy thống soái Đại Hàm ma quốc biết đại thế đã mất, thế là suất quân bại lui, rút về Liệt Phong thành. Quân Đại Viêm đế quốc tiến vào chiếm giữ Đạm Đài thành. . . . "Thần Đạm Đài Kính, bái kiến bệ hạ." Đạm Đài Kính mang theo đám người Đạm Đài gia tộc, quỳ gối trước mặt Vân Trung Hạc. Vân Trung Hạc nhìn Đạm Đài Kính trước mặt, nội tâm cảm khái không gì sánh được. Thật cơ hồ hoàn toàn không nhận ra, thiên chi kiêu tử đã từng tuấn mỹ vô địch đi nơi nào rồi? Lúc này toàn thân Đạm Đài Kính lít nha lít nhít vết thương, như là côn trùng cắn qua, mặt mũi tràn đầy vết chấm. Gã vốn rất cao, lúc này đã 2m3, mười mấy năm qua, gã gần như điên cuồng thí luyện thuế biến, mỗi một lần đều không thèm đếm xỉa đến tính mệnh. Dù trở thành công tước Đại Hàm ma quốc, nhưng gã cũng đã hoàn toàn thay đổi. "Đạm Đài công tước vất vả." Vân Trung Hạc đỡ gã lên nói: "Đại Viêm đế quốc đã bỏ quỳ lễ." Sau đó, Đạm Đài Kính đứng lên, khôi phục vẻ trầm mặc ít nói. Vân Trung Hạc nhìn một người hùng tráng như núi khác, luận khổ người y còn to cao hơn Đạm Đài Kính, thật giống như là Kim Cương. "Đạm Đài Vũ Trụ?" Vân Trung Hạc hỏi. "Là ta, bệ hạ." Đạm Đài Vũ Trụ khom xuống nói. Vân Trung Hạc vỗ một cái vào bộ ngực y, khen: "Đúng là mãnh tướng." Sau đó, Vân Trung Hạc đi tới trước mặt một vị phụ nhân. Lúc này đã là phụ nhân, bởi vì đã hơn bốn mươi tuổi, đây chính là Đạm Đài Phù Bình, bởi vì nàng không trải qua dị biến, mặc dù được nuôi tốt, nhưng đã không còn thanh xuân. "Đạm Đài tiểu thư." Vân Trung Hạc nói. Đạm Đài Phù Bình chậm rãi hành lễ nói: "Đạm Đài Phù Bình, bái kiến bệ hạ." Vân Trung Hạc nói: "Ninh Thanh cũng quay về rồi, ngay tại Vân Châu, nếu ngươi muốn, có thể đi tìm nàng chơi đùa. Đạm Đài Vô Diệm vẫn sống tốt, tại Đại Viêm đế quốc bên kia được tiếp nhận, mà lại trải qua dị biến nhỏ, cho nên khôi phục một chút, hiện tại có một đứa bé." Đạm Đài Phù Bình khẽ run lên, không dám tin nhìn Vân Trung Hạc. Trong Đạm Đài gia tộc, người thua thiệt nhiều nhất, không hề nghi ngờ chính là Đạm Đài Vô Diệm. Nữ hài sinh ra đã điên điên khùng khùng, lúc ấy bị xem như lễ vật, tùy tiện ném cho Tỉnh Vô Biên. Không ngờ nàng vẫn còn sống, hơn nữa còn sinh một đứa bé. Đạm Đài Phù Bình rưng rưng nói: "Thần thiếp muốn lập tức đi Vân Châu, đi gặp Ninh Thanh tỷ tỷ, gặp Vô Diệm muội muội." Vân Trung Hạc nói: "Tốt, trong vòng vài ngày sẽ có một chi hạm đội từ Giang Châu cảng trở về Vân Châu đại lục, ta phái người đưa ngươi đi." "Vâng, bệ hạ." . . . Nói thật, Đạm Đài Kính quy hàng là phi thường ngoài ý muốn. Bởi vì, trước đó không có bất kỳ thương nghị gì, gã cũng không điều động bất luận sứ giả nào tới, cứ như vậy bỗng nhiên phản bội Đại Hàm ma quốc. Nguyên nhân đơn giản chính là một câu: Nghe lời phụ thân. Mười mấy năm trước, Đạm Đài Diệt Minh trước khi chết đã ân cần dạy bảo Đạm Đài Kính, thế giới này quá phức tạp, quá nguy hiểm, thật là đáng sợ, hoàn toàn thấy không rõ con đường phía trước, vậy cứ đi theo một người có thể thấy con đường rõ ràng. Đạm Đài Kính một mực nhớ kỹ. Khi Vân Trung Hạc không còn ở thế giới phương đông, gã liều mạng thí luyện thuế biến, bảo hộ gia tộc. Vân Trung Hạc trở về, gã lập tức thực hiện di ngôn phụ thân, không chút do dự lựa chọn đứng sau lưng Vân Trung Hạc. . . . Lấy được Đạm Đài thành, đại quân nghỉ dưỡng sức chừng mười ngày. Sau đó, Đạm Đài Kính, Đạm Đài Vũ Trụ suất lĩnh 200.000 đại quân, Chu Hắc Vương và Bạch Phi Phi suất lĩnh 200.000 đại quân. Cơ Diễm, Tỉnh Trung Nguyệt, Võ Chính suất lĩnh 500.000 đại quân tiến lên phía bắc. Tam lộ đại quân, từ ba hướng bao vây một cứ điểm khác của Đại Hàm ma quốc tại Vô Chủ chi địa. Liệt Phong thành! Mà lúc này chủ soái Liệt Phong thành là Ngũ hoàng tử, thân đệ đệ đương kim Đại Doanh Vương, Doanh Bãi. Mặt khác, còn có một người quen của Vân Trung Hạc, Tiền khôi thủ Hắc Long Đài, Công Tôn Dương. Đại chiến hết sức căng thẳng. Song phương gần hai triệu quân trải dài vài trăm dặm trên phòng tuyến Liệt Phong thành, điên cuồng chém giết. Hơn một tháng sau! Đại chiến kết thúc. Gần trăm vạn đại quân Đại Doanh Vương chiến bại, thương vong hơn phân nửa, còn lại một nửa quân đội bắc trốn. Đại Viêm đế quốc chiếm lĩnh Liệt Phong thành. Vân Trung Hạc và Tỉnh Trung Nguyệt lại một lần nữa về tới nhà cũ. . . . Phủ thành chủ Liệt Phong thành. Đương nhiên, pháo đài khổng lồ này mới tu kiến lại, phủ thành chủ Tỉnh thị gia tộc đã triệt để cháy rụi. Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Đây là nhà của chúng ta sao?" Vân Trung Hạc nói: "Một chiếc thuyền, trong nhiều năm, đổi toàn bộ linh kiện, đó còn là chiếc thuyền cũ kia không?" Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Dĩ nhiên không phải." Vân Trung Hạc nói: "Nàng phát sinh nhiều lần dị biến, cho nên tế bào thân thể nàng đã đổi nhiều lần, vậy nàng vẫn là nàng sao?" Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta có phải người lúc đầu hay không, ngươi có quyền lên tiếng nhất." Vân Trung Hạc nghĩ một hồi nói: "Vâng, nhưng có tư vị khác." Sau câu nói kia, hai người lại lăn cùng nhau. "Ta thật may mắn, từng phát sinh dị biến." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nhìn thấy Đạm Đài Phù Bình, đã già rồi. Nếu như ta không phát sinh dị biến, sẽ không có dũng khí với ngươi." Vân Trung Hạc nhìn Tỉnh Trung Nguyệt, nàng trở nên càng thêm mỹ lệ, dáng người càng thêm ma quỷ, nhưng nhìn thật không hơn 30 tuổi. "Ngươi cảm thấy, loại dị biến này có bỏ ra đại giới không?" Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Cũng không thể tự dưng mà trở nên trẻ ra? Thế giới này không có trường sinh bất lão chân chính." Vân Trung Hạc nói: "Nàng cảm thấy là đại giới gì?" Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Tuổi thọ của con người thế giới này, cao nhất chừng một trăm tuổi. Có thể một mực duy trì trẻ tuổi, nhưng số tuổi vừa đến, trực tiếp chết bất đắc kỳ tử." Ách? Vân Trung Hạc không hiểu thấu nghĩ đến Nộ Đế, người này thật chết bất đắc kỳ tử sao? . . .