Chương 455: Đại Hạ diệt vong

CHƯƠNG 455: ĐẠI HẠ DIỆT VONG Một tháng sau! Yến Biên Tiên một thân quân trang, Vân Trung Hạc tự thân đeo huân chương cho y. Kể từ hôm nay, Yến Biên Tiên chính là trung tá sĩ quan tình báo Xu Mật Viện. Cấp bậc này không quá cao, phải biết rằng Yến Biên Tiên đã từng làm Đại đô đốc Hắc Băng Đài Đại Chu đế quốc. Nhưng Yến Biên Tiên lại có chút kích động. Bởi vì lần này, y không phải chiến vì một người nào đó, mà là vì toàn bộ nền văn minh. Trước đó không để ý nghĩ tới, hiện tại thì có. "Ta sẽ phấn đấu cả đời." Yến Biên Tiên run rẩy nói. Vân Trung Hạc nói: "Từ nay về sau, danh hiệu ngươi là Bạch Tuyết, Sở Chiêu Nhiên và Lãnh Bích chuyên phục vụ một mình ngươi." "Vâng, bệ hạ." Ba ngày sau! Yến Biên Tiên vẫn như cũ lấy thân phận tên ăn mày, bí mật quay trở về Đại Hạ quốc. Sau đó, rất nhiều tên ăn mày bị tóm, như là heo chó gia súc, đưa đi Ma kinh. Yến Biên Tiên cũng ở trong đó. . . . Tỉnh Trung Nguyệt trở về. Vân Trung Hạc thật vất vả mất nửa cái mạng, thở hào hển hỏi: "Mặt trăng, hỏi ngươi một vấn đề." "Ừm." Tỉnh Trung Nguyệt dùng giọng mũi đáp lại. Cả người nằm nhoài trên thân hắn, thật sự là đè chết người. Vân Trung Hạc nói: "Lúc đó vì sao nàng không thích Yến Biên Tiên?" "Có thể đừng hỏi vấn đề này không?" Tỉnh Trung Nguyệt không nhịn được nói, trực tiếp đứng dậy rời đi, đi tắm rửa, sau đó ngồi ở trước gương chải tóc. Vân Trung Hạc không tiếp tục hỏi, mà chỉ nói: "Yến Biên Tiên thành hôn, có một bà nương, ba đứa hài tử." Tỉnh Trung Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một cái, nói: "Thật sao? Vậy thì tốt quá." Ngươi thở dài một hơi này, phảng phất tháo xuống gánh nặng ngàn cân là có ý gì? Trọn vẹn một hồi lâu, Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nữ nhân đều là móng heo lớn, ngươi biết không?" Móng heo lớn, đây là Vân Trung Hạc một mực thường nói. Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Yến Biên Tiên vô cùng vô cùng tốt với ta, sở dĩ ta không thích hắn, là bởi vì ta cảm thấy hắn không cao cấp." Ách! Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Đáp án này đủ thực tế chưa, ngươi hài lòng không?" Vân Trung Hạc nói: "Thế nhưng lúc ấy ta cũng không cao cấp." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi lúc đó dáng dấp đẹp trai, lại biết làm thơ, biết trang bức, sao lại không cao cấp? So với ngươi bây giờ cao cấp thú vị hơn nhiều, ngươi bây giờ không thú vị, cũng không làm thơ, cũng không đánh đàn." Tỉnh Trung Nguyệt nói đơn giản mấy câu, thật là nói ra chân tướng nam nữ kết giao. Chải vuốt tóc xong, Tỉnh Trung Nguyệt lại leo lên giường, leo đến bên cạnh Vân Trung Hạc, gối lên lồng ngực của hắn. "Nguyệt sự của ta còn rất ổn định." Tỉnh Trung Nguyệt nói. Vân Trung Hạc nói: "Nàng một mực hai mươi mấy tuổi, nguyệt sự đương nhiên ổn định." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi không cần giả bộ hồ đồ." Vân Trung Hạc nói: "Chúng ta đã có bốn hài tử, không cần phải sinh nữa." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Không biết vì sao, cứ mỗi mấy năm lại muốn sinh." Vân Trung Hạc nói: "Sinh ra lại không nuôi, mấy năm trước hai Bảo Bảo kia, nàng nuôi tổng cộng được mấy ngày?" Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Tốt xấu ta nuôi đến dứt sữa. Ta tốt hơn Cơ Khanh nhiều, nữ nhân kia mới không có trách nhiệm." Vân Trung Hạc nói: "Nàng ta là Thiên Sát Cô Tinh, nàng không nên so sánh với nàng ấy." Tỉnh Trung Nguyệt bỗng nhiên nói: "Có lẽ trong mắt nữ nhân kia, Yến Biên Tiên là cao cấp." Vân Trung Hạc nói: "Yến huynh vốn là một người rất cao cấp, là nữ nhân ngươi quá nông cạn." Tỉnh Trung Nguyệt nghiêng người tới, ôm lấy Vân Trung Hạc nói: "Nếu không phải ta là nữ nhân nông cạn, ta có thể coi trọng nam nhân trông thì ngon mà không dùng được này sao?" Mẹ nó, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, không cần dùng thân người công kích nha. . . . Cùng lúc đó. Tỉnh Tước, Tỉnh Hộc, Bạch Kỳ, ba tỷ đệ đang nói chuyện phiếm. Sau lưng ba người, đều có một con chim ưng biến dị to lớn. Từ khi Bạch Vân thành đầu hàng Đại Viêm đế quốc, ba huynh muội này vẫn ở chung một chỗ. Tỉnh Tước và Tỉnh Hộc tỷ đệ đi Bạch Vân thành chơi trước, đồng thời nhiều lần đi đáy biển Kim Tự Tháp thám hiểm, học tập, nghiên cứu. Tỉnh Tước nổi điên, nói đế đô năm mới diễm hỏa tiệc tối cực kì đẹp đẽ, mà lại nhớ mấy đệ đệ muội muội, thế là ba tỷ đệ cưỡi tàu chở khách, đi về bản thổ đế quốc. Đồng thời tham gia tiệc tất niên Đại Viêm cung, còn gặp mặt mấy đệ đệ muội muội khác. Đi lên lớp đệ nhất học viện. Năm ngoái Bạch Vân thành và Chu Hắc Vương đầu hàng Đại Viêm đế quốc, đế quốc rốt cuộc thông qua được luật pháp. Thừa nhận người có huyết thống Đại Hàm ma quốc cũng có thể trở thành công dân đế quốc. Được làm công dân đế quốc, hẳn là xem tín ngưỡng, mà không phải huyết thống. Người có huyết thống Đại Hàm ma quốc, tại Đại Viêm đế quốc có hết thảy quyền bình đẳng. Mà sau này trong công văn, không còn xuất hiện huyết thống Đại Hàm ma quốc, mà thống nhất sửa chữa là huyết thống dị biến. Sau đó, Tam tỷ đệ lại đi chỗ nguyền rủa Hắc Viêm đế quốc, chơi đến vui quên cả trời đất. "Kể một chuyện ngươi cảm thấy khó xử nhất đi." Tiểu tỷ tỷ nào đó ở đệ nhất học viện nói: "Bạch Kỳ, ngươi nói trước đi." Chuyện khó xử nhất? Bạch Kỳ ngượng ngùng nói: "Có thể không nói ra được không?" "Không được, nhất định phải nói." Tiểu tỷ tỷ này mở đôi mắt đẹp tràn đầy ánh mắt bát quái hỏi. "Không được, ta không nói." Bạch Kỳ nói. Tỉnh Tước Nhi nói: "Ta biết ngươi muốn nói điều gì, không cẩn thận nghe được thanh âm phụ thân và mẫu thân thân mật. Đây cũng là đáp án của ta, thật là quá. . . Quá. . . Quá lúng túng." Tỉnh Tước Nhi vừa nói, vừa chà cánh tay, muốn xóa đi da gà nổi lên. Tiểu tỷ tỷ kia nói: "Ta nói một chuyện ta khó xử nhất nha." Sau đó, nàng hướng phía Bạch Kỳ nói: "Tiểu đệ đệ, ta rất thích ngươi." Tiếp theo, nàng lớn mật đi tới, hôn môi Bạch Kỳ một cái. Bạch Kỳ phảng phất bị sét đánh, không thể động đậy. Tiểu tỷ tỷ kia nói: "Nhìn xem, hiện tại chính là lúc ta khó xử nhất, ta dâng ra nụ hôn đầu của ta, kết quả đối phương không có bất kỳ phản ứng nào." Tỉnh Tước Nhi reo hò lớn tiếng nói: "Hoắc hoắc hoắc, nữ lớn ba, ôm gạch vàng." Tiếp theo, Tỉnh Tước hỏi: "Cơ Miên Miên, vì sao ngươi thích đệ đệ Bạch Kỳ của ta?" Tiểu tỷ tỷ kia lại gần nói: "Bởi vì hắn đẹp trai, mà lại thần bí, lại ngốc ngếch, lại cao cấp." Tỉnh Tước nói: "Ngươi quá nông cạn, bất quá ngươi nói đúng." Cơ Miên Miên nói: "Tước Nhi tỷ tỷ, ngươi ưa thích nam nhân thế nào? Ngươi cũng hai mươi mấy tuổi rồi, chẳng lẽ không rung động sao?" Tỉnh Tước Nhi khinh thường nói: "Các ngươi đều quá nông cạn, mỗi ngày đều nam nữ hoan ái, ta lại không cảm thấy hứng thú, ta theo đuổi là một loại cảnh giới. Nhìn cô cô ta xem, chính là điển hình chủ nghĩa độc thân. Còn có Cơ Khanh a di, cũng là chủ nghĩa độc thân." Cơ Miên Miên nói: "Cơ Khanh hoàng hậu có trượng phu đấy, chính là cha của ngươi. Cô cô ta Cơ Diễm, đúng là cả một đời không lấy chồng." Tỉnh Tước Nhi nói: "Cơ Khanh a di và phụ thân tách ra nhiều năm, nhưng vẫn như cũ sống rất độc lập sung sướng, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình. Chỉ có nữ nhân như mẫu thân ta, mới cần nam nhân." Sau đó, Tỉnh Tước Nhi nắm vuốt cổ đệ đệ Tỉnh Hộc nói: "Ngươi cần nữ nhân không?" Tỉnh Hộc vừa rồi hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bất kỳ thời khắc nào nó cũng tự hỏi vấn đề. Lúc này nghe tỷ tỷ hỏi, nó lắc đầu, hoàn toàn không có hứng thú. Nó thật không có chút hứng thú với nữ nhân, đương nhiên đối với nam nhân cũng không có bất cứ hứng thú gì, chỉ có hứng thú nghiên cứu. Tỉnh Tước Nhi hỏi Bạch Kỳ: "Ngươi thì sao? Ngươi có hứng thú với nữ nhân không?" Bạch Kỳ đỏ bừng cả khuôn mặt nói: "Ta có thể không trả lời không?" Sau đó, nó nói sang chuyện khác: "Thật sự là kỳ diệu, hiện tại rõ ràng đang bộc phát đại chiến, nhưng đế đô bên này vẫn hạnh phúc an bình như vậy, phảng phất không bị bất kỳ ảnh hưởng gì." Cơ Miên Miên nói: "Đây chính là chỗ kiêu ngạo của chúng ta, cho nên chúng ta nhất định sẽ chiến thắng. Bạch Kỳ, Bạch Vân thành bên kia rất nóng sao? Đây chẳng phải là mỗi ngày có thể mặc đồ tắm? Chúng ta bên này chỉ có mùa hè một tháng mới được mặc đồ tắm, thật sự là đáng tiếc, ngươi thích ta mặc đồ tắm không?" Tỉnh Tước Nhi nói: "Cơ Miên Miên, ngươi quá lãng nha, không kịp chờ đợi muốn làm vương hậu Bạch Vân sao?" Lúc này, một thanh niên anh tuấn trong đám người giơ tay lên nói: "Miên Miên, ta thích ngươi mặc đồ tắm, dù ta chưa từng nhìn thấy." Ánh mắt Cơ Miên Miên như điện, bay thẳng đến gã kia, nói: "Lăn!" Thanh niên anh tuấn kia mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng, gã cũng là hoàng tộc đế quốc, vì sao lại nặng bên này nhẹ bên kia? . . . Năm sau, mùng bảy tháng hai. Đại Viêm đế quốc tập kết 1,7 triệu đại quân, từ ba hướng Đông, Nam, Tây, tiến công Đại Hạ quốc. Mùng ba tháng năm! Một phần ba quốc thổ Đại Hạ luân hãm. Ngày mùng 7 tháng 6. 1,5 triệu quân Đại Viêm, chính thức bao vây Hạ kinh! Song phương quyết chiến, chính thức bộc phát. Mùng sáu tháng bảy. Kinh thành Đại Hạ quốc luân hãm, trăm vạn đại quân Đại Viêm giết vào trong thành. . . . Trong vương cung Đại Hạ. Hoàng đế Tiền Đại Hạ đế quốc, bây giờ là Đại Hạ Vương, thân thúc thúc Vân Trung Hạc, đồng thời có thâm thù đại hận với hắn, là Hạ Quyết, ngơ ngác ngồi trên vương vị. "Đại vương, chạy mau đi! Quân Đại Viêm đế quốc đã giết tới vương cung." Ánh mắt Đại Hạ Vương hơi ngốc trệ, y đã nghe được thanh âm kinh thiên động địa. Toàn bộ mặt đất đang run rẩy, quân Đại Viêm đế quốc đang như thủy triều tràn vào trong vương cung. "Chạy? Chạy thế nào? !" Đại Hạ Vương Hạ Quyết run rẩy hỏi. Sau nửa canh giờ! Vân Trung Hạc tiến vào trong hoàng cung. Hắn lại một lần nữa về lại hoàng cung này, hoàng cung của tổ phụ hắn. Có lẽ hoàng cung này, mới thuộc về Vân Trung Hạc. . . .