Chương 457: Tiến đánh Ma kinh

CHƯƠNG 457: TIẾN ĐÁNH MA KINH Hoàng cung Tiền Đại Doanh, bây giờ là hành cung Đại Viêm. Vân Trung Hạc nhìn địa đồ to lớn. Rất nhiều người nghĩ Vân Trung Hạc sẽ định hoàng cung tại hoàng cung Đại Hạ đế quốc, bởi vì đó là nơi phụ thân, còn có tổ phụ hắn đã từng ở, mà Đại Hạ đế quốc cũng là Thiên Triều Thượng Quốc, có thể đại biểu thiên hạ chính thống. Bây giờ, Đại Viêm phục quốc, cho nên định hoàng cung tại Đại Hạ là thích hợp nhất. Nhưng Vân Trung Hạc vẫn như cũ lựa chọn hoàng cung Tiền Đại Doanh. Một là vì địch nhân lớn nhất của hắn, là Hắc Ám Quân Vương, đã từng là hoàng đế Đại Doanh đế quốc. Thứ đến, trong hoàng cung Đại Hạ không có cố nhân nào, xem như là một nơi thương tâm, hắn không muốn ở đó. "Tất cả vương quốc Đại Hàm đã bị diệt. Chỉ còn lại một Ma kinh, tất cả cánh chim chung quanh đã bị cắt bỏ." Bạch Cổ thân vương nói. Đúng vậy, chỉ còn lại một Ma kinh. Vân Trung Hạc nhìn Ma kinh trên địa đồ. Nơi thần bí nhất, nguy hiểm nhất thế giới này. Lúc này cách hắn đông chinh đã qua năm năm. Năm năm qua, vị hoàng đế Đại Hàm ma quốc kia vẫn không xuất hiện, tính ra đã biến mất tám năm. Ròng rã thời gian năm năm đại chiến, Đại Viêm đế quốc bỏ ra hơn một triệu thương vong, rốt cuộc lấy được chiến quả huy hoàng. Nhưng đi trăm dặm, thì chín mươi dặm cũng chỉ là nửa chặng đường. Còn lại Ma kinh là cực kỳ gian nan. Bởi vì quân đội tinh hoa nhất, cường đại nhất, thần bí nhất, kinh khủng nhất đều trong Ma kinh. Trên địa đồ, phạm vi Ma kinh ròng rã hơn một triệu cây số vuông. Bất luận kẻ nào, không được đến gần 1000 cây số quanh Ma kinh. Những năm này, tất cả người phái đi Ma kinh, khoảng chừng trên vạn người, không ai báo lại nửa điểm tin tức. Tất cả phái đi lén xông vào phạm vi Ma kinh, cũng không có một người còn sống trở về. Đại khái từ mấy năm trước, Ma kinh chỉ có vào chứ không có ra. "Trước một năm bệ hạ đông chinh, chúng ta vẫn chưa từng tiến vào Ma kinh, bởi vì không có chiếu thư hoàng đế, bất kỳ người nào cũng không được vào." Bạch Cổ đại vương nói. Bọn Chu Hắc Vương nói: "Chúng ta cũng thế." "Đại Hạ Vương theo một ý nghĩa nào đó là dòng chính Đại Doanh Vương, nhưng sau khi chiến bại vẫn không nhận được chiếu thư, cho nên gã không thể đi vào Ma kinh, mà thúc thủ chịu trói, cuối cùng bị bệ hạ chém đầu." "Lúc chúng ta tiến đánh Đại Doanh quốc, bọn Đại Doanh Vương và Công Tôn Dương thần không biết quỷ không hay biến mất." "Bệ hạ, đa phần võ sĩ biến dị, dã thú biến dị đều tiến hành trong Ma kinh. Mà hai mười mấy năm qua, Đại Hàm ma quốc bắt 200 triệu nô lệ, ngoài phái đi kiến tạo Ma kinh, còn dùng để làm cái gì?" "Không chỉ như vậy, bệ hạ đông chinh mấy năm này, Đại Tây quốc, Đại Hạ quốc, đều đang liều mạng bắt dân chúng vào trong Ma kinh, đoán chừng có đến ngàn vạn. Những người này bị bắt vào Ma kinh để làm gì?" "Hoàng đế Đại Hàm ma quốc đã biến mất tám năm, là vì sao?" "Trong Ma kinh rốt cuộc có bao nhiêu võ sĩ biến dị, bao nhiêu quân đoàn biến dị? Mấu chốt nhất là, những võ sĩ biến dị, dã thú biến dị này cường đại đến cấp bậc nào?" Toàn bộ đều không được biết, toàn bộ đều là bí ẩn. Vân Trung Hạc nói: "Đầu tiên có thể khẳng định, đa phần Ma kinh là sa mạc, không thể làm ruộng, cho nên không thể tự sản xuất lương thực." Chu Hắc Vương nói: "Căn cứ số liệu liên quan, trong những năm này, Ma kinh thu từ mấy đại vương quốc con số lương thực trên trời." "Nhưng những lương thực này cuối cùng đã ăn hết." Bạch Phi Phi nói: "Đây có phải mang ý nghĩa, chỉ cần chúng ta phong toả Ma kinh trong thời gian dài, là có thể khiến người bên trong chết đói, những võ sĩ biến dị, dã thú biến dị kia, sẽ không có gì ăn." Nếu thế, đa phần Ma kinh đều là sa mạc, hiện tại Đại Viêm đế quốc tiến hành vây quanh phong tỏa nó, bất kỳ lương thực gì cũng không thể vào được, chỉ cần tiếp tục phong tỏa mấy năm, lương thực cuối cùng sẽ ăn hết, phần lớn người sẽ chết đói, đến lúc đó không chiến mà thắng. Cơ Diễm nói: "Đầu tiên, trong Ma kinh có đại lượng con tin, còn có người nhà bệ hạ, không thể để bọn họ chết đói. Thứ đến, Đại Viêm đế quốc đông chinh là vì cái gì? Đầu tiên là vì khôi phục chính thống, cứu vớt văn minh thiên hạ. Tiếp đó, cũng là vì kiểm nghiệm lực chiến đấu của mình, nếu như quân Đại Viêm đế quốc ngay cả đảm lượng giao phong chính diện với Đại Hàm ma quốc cũng không có, vậy Đại Viêm đế quốc này cũng quá làm cho người ta thất vọng." Cơ Diễm nói, là ý nghĩ trong lòng tất cả tướng lĩnh ở đây. Đông chinh đến nay, chỉ có hai trận chiến khó khăn nhất. Trận đầu là với Tỉnh Vô Sương ở Nam cảnh, trận thứ hai là với Tuyết Sơn vương quốc. Còn lại tất cả đại chiến, bởi vì Chu Hắc Vương, Bạch Vân thành, Đạm Đài Kính đầu hàng, đều phi thường dễ dàng lấy được. Cơ Diễm nói: "Chúng ta đông chinh oanh oanh liệt liệt, nhưng trên thực tế cho đến bây giờ, vẫn chưa đánh qua một trận chân chính quy mô lớn, cường độ cao, chiến tranh đối kháng. Nếu như dựa vào phong tỏa Ma kinh mà cuối cùng chiến thắng, vậy ta cảm thấy Đại Viêm đế quốc chúng ta cũng không vĩ đại." Chu Hắc Vương nói: "Cơ Diễm công tước, chúng ta phải chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, Ma kinh cường đại hơn nhiều chúng ta tưởng tượng. Hoàng đế Đại Hàm ma quốc cũng đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng. Nếu như không dùng chiến lược phong tỏa, mà trực tiếp tiến đánh Ma kinh, có lẽ sẽ phát sinh cục diện chúng ta khó mà tưởng tượng." Bạch Phi Phi nói: "Chúng ta đã từng phái mười mấy chiếc phi thuyền, còn có mấy trăm con phi cầm đi trinh sát, đi điều tra Ma kinh, kết quả không có một chiếc phi thuyền trở về, cũng không có một con phi cầm còn sống trở về. Ma kinh giống như là một lỗ đen địa ngục, thôn phệ hết thảy. Nó quá mức thần bí, nếu như dựa vào phong tỏa có thể chiến thắng, ta cảm thấy không phải là không thể được." . . . Sau đó, cao tầng Đại Viêm đế quốc phát ra hai luồng ý kiến khác nhau. Một nửa người cảm thấy, mặc kệ Ma kinh thần bí, cường đại tới đâu, Đại Viêm đế quốc tuyệt không sợ chiến, nếu nói nghiêm khắc, trực đảo Hoàng Long, mấy trăm vạn đại quân giết vào Ma kinh, triệt để tiêu diệt Đại Hàm ma quốc. Mà đổi thành một nửa người còn lại, Ma kinh cường đại hơn nhiều tưởng tượng, đáng sợ nhiều lắm, cho nên không cần thiết hi sinh đại giới lớn như vậy đi công chiếm, chỉ cần phong tỏa lâu dài, khiến bên trong cạn lương thực là được. Rõ ràng có thể dùng đại giới nhỏ hơn để chiến thắng, vì sao phải đổ máu hi sinh? Cho nên nơi này phân làm phái chủ chiến và phái bảo thủ. Lấy Cơ Diễm làm đại biểu tướng lĩnh Tân Đại Viêm đế quốc, toàn bộ là phái chủ chiến. Mà lấy Chu Hắc Vương, Bạch Cổ đại vương cầm đầu cao tầng Đại Hàm ma quốc quy hàng, cơ hồ là phái bảo thủ. Nhưng có một người ngoại lệ, đó chính là Đạm Đài Kính, gã là phái chủ chiến. Vân Trung Hạc cũng lâm vào lựa chọn gian nan. Đa phần tướng lĩnh đều là phái chủ chiến, hắn đương nhiên rất vui mừng, bởi vì võ tướng không sợ chết. Cơ Diễm nói rất có đạo lý, đông chinh đến nay, Đại Viêm đế quốc còn chưa chân chính chịu đựng siêu cấp đại chiến tẩy lễ, đây đối với Đại Viêm đế quốc cũng không phải chuyện tốt. Nhưng hắn cũng không thể tưởng tượng Cơ Diễm nhiệt huyết như vậy. Ma kinh quá thần bí không rõ, không biết nó cường đại đáng sợ cỡ nào. Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng. Quân Đại Viêm đế quốc không sợ chết, nhưng Vân Trung Hạc làm quân chủ, nhất định phải thương tiếc tính mạng của bọn họ. Không thể tuỳ tiện chôn vùi những tướng sĩ anh dũng này. Nhưng chuyện này, không thể bỏ phiếu, cũng không thể biểu quyết, chỉ có thể do Vân Trung Hạc càn cương độc đoán. Theo đạo lý, chỉ cần phong toả Ma kinh lâu dài, cuối cùng người ở bên trong sẽ chết đói, sẽ không chiến mà thắng. Đương nhiên, bên trong còn có Tiên Huyết Nữ Vương, còn có Vân Nghiêu, còn có Ngao Tâm, Viên Thiên Tà, đều là thân nhân Vân Trung Hạc. Nhưng . . . Dù phong toả cạn lương thực, bọn họ cũng sẽ không bị chết đói, bởi vì bọn họ đều là con tin có giá trị nhất. Trong đầu Vân Trung Hạc, dùng số 9 Lượng Tử tính toán, kết nối xuống trận đại chiến này, tiến hành diễn thử. Nhưng . . . Diễn thử thất bại. Bởi vì số liệu số lượng không đủ, cho nên không thể tiến hành diễn toán. Ngay cả số 9 Lượng Tử cũng không thể tiến hành thôi diễn trận chiến Ma kinh, có thể thấy được sự phức tạp, sự thần bí. Ròng rã một tháng, Vân Trung Hạc vẫn không đưa ra quyết sách. . . . Mùng chín tháng một, Vân Trung Hạc quyết định rời phương đông, trở về bản thổ. Thời gian qua đi sáu năm, Vân Trung Hạc lại một lần nữa về tới bản thổ Tân Đại Viêm đế quốc. Lúc này, Tân Đại Viêm đế quốc phát sinh biến chuyển từng ngày, tạm thời không đề cập nữa. Vân Trung Hạc bí mật trở về, mục đích của hắn là trụ sở diệt thế dưới đất. Lúc này, khoảng cách Vân Trung Hạc đăng cơ làm Độc Tài Vương, đã qua ròng rã mười bảy năm. Khoảng cách Tân Đại Viêm đế quốc điện khí hoá, đã qua thời gian hai mươi năm. Khoảng cách Vân Trung Hạc thực hiện kế hoạch X, đã qua mười ba năm. Cái gọi là kế hoạch X, chính là kế hoạch đạn hạt nhân, chính là tương đương dự án Manhattan của nước Mỹ. Mỏ quặng Urani, thế giới này có, mà cũng không phải ít. Năng lượng phóng xạ đã sớm xuất hiện, nhất là Vân Trung Hạc phát hiện bột graphit có được phóng xạ đáng sợ, lúc đầu hắn muốn dựa vào cái đồ chơi này hại chết Đại Doanh hoàng đế, kết quả khiến y thành công niết bàn thuế biến. Cho nên loại năng lượng phóng xạ này, bắt nguồn từ Đại Hàm ma quốc ngàn năm trước. Trước khi Vân Trung Hạc đông chinh đã từng nghĩ tới, vạn nhất Đại Hàm ma quốc cường đại hơn nhiều hắn tưởng tượng, vậy cuối cùng hắn lựa chọn dùng đạn hạt nhân kết thúc chiến tranh. Cho nên lúc đó rút lấy hơn ngàn tên khoa học gia, còn có mấy trăm tên tế sư Hắc Viêm đế quốc, tham gia kế hoạch X. Bây giờ mười mấy năm đi qua. . . . Căn cứ X dưới đất mấy ngàn mét, bởi vì bên trong có đại lượng Uranium, còn có đại lượng Plutoni. "Hoàng đế bệ hạ!" "Tham kiến hoàng đế bệ hạ." Nhìn thấy Vân Trung Hạc đến, quan chỉ huy vô cùng kích động. Thủ tịch khoa học gia, thủ tịch Đại Tế Sư đến đây nghênh đón. Kỳ thật kế hoạch này do Cơ Khanh phụ trách, vốn là hợp lý nhất, mặc dù nàng không liên quan ngành học, nhưng liên quan tới nghiên cứu này, rất nhiều người đều bắt đầu từ số không, nàng lại là hoàng hậu. Nhưng Vân Trung Hạc có tư tâm, không bỏ được để nàng đến phụ trách hạng mục này, dù sao hạng nghiên cứu này phi thường nguy hiểm. Vân Trung Hạc nói: "Thành quả thế nào?" Thủ tịch khoa học gia nói: "Phi thường hổ thẹn bệ hạ, tiến độ quá mức chậm chạp, ròng rã mười ba năm, vẫn như cũ. . . Chưa từng có thành quả." Thủ tịch Đại Tế Sư nói: "Hoàng đế bệ hạ, trước mắt chiết xuất Uranium U cùng Plutoni, chúng ta vừa mới chế tạo ra máy ly tâm mới, đồng thời kiến tạo đập nước lớn nhất, tổ máy phát điện lớn nhất, hết thảy đều làm nền cho kế hoạch thành công." Công trình này thật sự là quá lớn, nhất là đối với nhu cầu điện lực. Đối với kế hoạch X này, đế quốc đã chuẩn bị từ lâu, trước mắt vẫn như cũ còn giai đoạn sơ cấp. Tại căn cứ phòng họp diệt thế, bầu không khí có vẻ hơi nặng nề. "Chúng ta cô phụ bệ hạ chờ mong, xin ngài giáng tội." Thủ tịch khoa học gia nói. Vân Trung Hạc nhìn từng phần báo cáo, sau đó đi cùng mấy người, kiểm tra khối Uranium U này. Cái đồ chơi này lúc chưa tách ra mặc dù có phóng xạ, nhưng tính nguy hiểm không lớn. Độ tinh khiết còn chưa đủ, còn chưa đủ phát sinh chia tách. "Bệ hạ, chúng ta nguyện ý lập quân lệnh trạng, trong vòng ba năm, nhất định tạo ra tạc đạn diệt thế." Thủ tịch khoa học gia nói: "Nếu không, chúng ta nguyện ý lên đoạn đầu đài." Thủ tịch Đại Tế Sư nói: "Đúng, chúng ta nguyện ý lập quân lệnh trạng." Vân Trung Hạc vỗ vỗ bả vai hai người, nói: "Yên tâm, không cần ba năm, nhiều nhất hai năm, ta sẽ nhận được tin tức tốt từ các ngươi." . . . Thị sát xong căn cứ diệt thế, Vân Trung Hạc ở cùng Cơ Khanh ba ngày. Sau đó, hắn lập tức trở về thế giới phương đông. Sau khi trở về, hắn trực tiếp hạ chỉ. Đại quân tập kết, tiến đánh đế đô Đại Hàm ma quốc, Ma kinh! . . .