Chương 480: Chân tướng cao nhất

CHƯƠNG 480: CHÂN TƯỚNG CAO NHẤT "Hoàng đế bệ hạ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!" Vân Trung Hạc chậm rãi nói. Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Chẳng lẽ ngươi còn không phải hoàng đế bệ hạ sao?" Vân Trung Hạc nói: "Ta nhớ được, trước mặt của ngài, ta mãi mãi chỉ là một thần tử, một kẻ mật thám, quan điểm này sẽ không thay đổi ngay được." Lời này vốn rất hèn mọn, nhưng lại được Vân Trung Hạc nói phi thường tự nhiên. Trên cơ bản bất luận kẻ nào cũng khó mà thoát khỏi đắc ý càn rỡ. Nhưng Vân Trung Hạc đâu chỉ không càn rỡ, ngược lại bình thản như nước. Cho nên, Đại Hàm Ma Hoàng thậm chí dừng lại một lát. Trọn vẹn một hồi lâu, Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Vân Trung Hạc các hạ, vậy ngươi tới đây làm gì?" Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên là đến tiêu diệt ngài." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Đại Hàm ma quốc của ta đâu?" Vân Trung Hạc nói: "Đã bị tiêu diệt." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Nhanh như vậy?" Vân Trung Hạc nói: "Cái này còn nhanh sao? Không nhanh, ròng rã đánh bảy năm, mới tiêu diệt được Đại Hàm ma quốc." Đại Hàm Ma Hoàng lộ ra phi thường bình thản, cũng không quá thương tâm. Vân Trung Hạc nói: "Ngài giống như không quá khó chịu." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Đế quốc chính là vật ngoài thân." Vân Trung Hạc nói: "Cái này kì quái, ngài lúc ấy vì đoạt được thiên hạ, ẩn nhẫn cỡ nào? Bỏ ra tâm huyết hơn nửa đời người, tại sao lại trở thành vật ngoài thân rồi?" Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Chỉ có lực lượng thuộc về mình, mới là chính mình. Chỉ có mình trường sinh, mới là thuộc về mình. Nếu không hết thảy đều là ảo ảnh, cũng chỉ là một huyễn ảnh mà thôi. Ngươi có duy nhất chỉ là bản thân, hiểu không?" Vân Trung Hạc nói: "Nguyện ý nghe lời cao kiến này." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ngươi dùng tiền mua một cái ngọc khí hoa lệ, nhưng ngọc khí kia là của ngươi sao? Dĩ nhiên không phải, nó thuộc về chính nó. Lúc ngươi cầm chơi nó, cảm giác thỏa mãn, đeo nó trên người đi ra ngoài, ánh mắt người khác cực kỳ hâm mộ mang tới cảm giác hư vinh, cũng chỉ là cảm giác của ngươi mà thôi. Ngươi cưới được một nữ nhân tuyệt mỹ, ngươi nhìn thấy dung nhan nàng mỹ lệ, loại cảnh đẹp ý vui kia, loại cảm giác kiêu ngạo kia, loại cảm giác khoái hoạt khi ngủ cùng nàng, cũng vẻn vẹn chỉ là cảm giác của ngươi." "Thậm chí toàn bộ thế giới, kỳ thật đều không liên quan gì đến ngươi, vẻn vẹn chỉ là thị giác, thính giác, xúc giác, vị giác của ngươi, các loại cảm giác tập hợp. Thế giới đều là hư ảo, chỉ có bản thân là chân thật, ngươi chỉ có duy nhất bản thân mà thôi." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ta liều mạng thống nhất toàn bộ thiên hạ, chính là vì đứng ở đỉnh cao Kim Tự Tháp thế giới này, quan sát toàn bộ thế giới, chính là vì hưởng thụ loại cảm giác này. Nhưng khi ta bỏ ra hết thảy, hao phí vô số tâm huyết, đứng ở trên đỉnh thế giới, ngươi biết xảy ra chuyện gì không?" Vân Trung Hạc nói: "Trống rỗng." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Trống rỗng chỉ là một từ hình dung phi thường nông cạn, nói cho đúng là nhỏ bé. Ví dụ, Kim Tự Tháp này có cao không?" Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên cao, ròng rã ngàn mét, là Kim Tự Tháp cao nhất thế giới này." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Cái này như chúng ta tân tân khổ khổ, bò tới ngàn mét đỉnh cao Kim Tự Tháp này, lại phát hiện nó lại dưới đất, chúng ta tân tân khổ khổ cả một đời, còn không trở lại đường chân trời, cái này không chỉ là trống không, mà là châm chọc lớn lao. Cho nên ta phát hiện, khi ta đăng đỉnh toàn bộ thế giới, sự nghiệp của ta chỉ vừa mới bắt đầu." Ách? Giống như có một bản tiểu thuyết « Phi Thăng Hậu », nhân vật chính tân tân khổ khổ cả một đời, rốt cuộc tu luyện thành tiên, thăng vào Tiên giới, không ngờ sự nghiệp của y vừa mới bắt đầu, thế giới kia tùy tiện một a miêu a cẩu cũng là Thần Tiên. Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Cho nên ta tìm được mục tiêu vĩnh hằng, đồng thọ cùng trời đất, mạnh cùng thiên địa. Hết thảy đều là hư miểu, chỉ có bản thân mới là thật." Đây cũng là tôn chỉ Đại Hàm ma quốc, nhận biết sinh mệnh huyền bí, liều mạng tu luyện bản thân, đào móc tiềm lực bản thân, hoàn toàn không quan tâm hết thảy chung quanh. Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Cho nên, ngươi tiêu diệt Đại Hàm ma quốc của ta, ngươi hỏi ta thương tâm không? Ta đương nhiên là thương tâm, nhưng cũng chỉ bình thường, bởi vì lực lượng và trường sinh theo ta mới là vĩnh hằng." Vân Trung Hạc nói: "Vậy ta cũng không quản, ta chỉ biết là, tiêu diệt ngài, Đại Hàm ma quốc mới chân chính diệt vong." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ngươi dựa vào cái gì tiêu diệt ta?" Vân Trung Hạc nói: "Ta đại biểu chính nghĩa, tiêu diệt ngươi." Câu nói này vẫn chưa nói xong, Vân Trung Hạc đã bật cười, hắn dùng một loại khẩu khí cơ hồ đùa giỡn nói ra. Nhưng Đại Hàm Ma Hoàng nghe được câu này, lại vô lực đậu đen rau muống. Nhưng, y vẫn vô cùng nghiêm túc nói một câu: "Chính nghĩa? Ngươi cảm thấy ngươi đại biểu chính nghĩa?" Vân Trung Hạc nói: "Đúng, ta cảm thấy như vậy." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ngươi cảm thấy Đại Viêm đế quốc ngươi đại biểu chính nghĩa?" Vân Trung Hạc nói: "Đúng, ta cảm thấy như vậy." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Tổ tiên của ngươi là Đại Hạ đế quốc Cao Tổ, Hạ Trụ?" Vân Trung Hạc nói: "Đúng." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Nếu ta tà ác, vậy Nộ Đế tự nhiên cũng tà ác rồi?" Vân Trung Hạc nói: "Đúng." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Vậy tổ tiên Hạ Trụ của ngươi, chính là tà ác nhất đấy." Vân Trung Hạc nói: "Cớ gì nói ra lời ấy?" Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Bởi vì năm đó Nộ Đế ở vào lúc suy yếu nhất, bất kỳ người nào cũng có thể giết chết dễ như trở bàn tay. Mà lúc đó mấy ngàn tên cao thủ Trật Tự hội, đã bao vây Hắc Ám Sơn, tổ tiên của ngươi Hạ Trụ, tiến nhập vào Kim Tự Tháp trong núi, tìm được Nộ Đế. Hắn vốn nên một kiếm giết chết, nhưng hắn chẳng những không giết, ngược lại mang theo Nộ Đế thoát khỏi Hắc Ám Sơn, đi tới vùng sa mạc này, để vào quan tài Kim Tự Tháp, cứu vãn tính mạng Nộ Đế, cái này chẳng lẽ không phải phản bội to lớn sao? Đây chẳng lẽ không phải tà ác sao?" Vân Trung Hạc nói: "Vậy đúng là phản bội." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ngươi là hậu đại của hắn, tổ tiên của ngươi đã từng cứu vãn Nộ Đế, mà Nộ Đế cơ hồ muốn hủy diệt toàn bộ thế giới, vậy gia tộc ngươi chính nghĩa ở đâu? Ngươi còn mặt mũi nào nói đại biểu chính nghĩa tiêu diệt ta đây?" Vân Trung Hạc nói: "Ngươi nói là sự thật?" Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Là thật, là giả, chẳng lẽ trong lòng ngươi không có cân lượng sao?" Vân Trung Hạc lại một lần nữa nhớ tới, trong mộ Cao Tổ ghi chép lại chuyện lúc ấy. Cao Tổ Hạ Trụ suất lĩnh Trật Tự hội, đi Hắc Ám Sơn ám sát Nộ Đế. Kết quả tại mộ thất thứ tư, xây lên qua loa, chỉ để lại mấy chữ: Tâm ta đã loạn. Hắc Viêm đế quốc Hắc Long Vương cũng từng nói, Cao Tổ Hạ Trụ phản bội Trật Tự hội. Cho nên, trên cơ bản lời Đại Hàm Ma Hoàng nói lúc này là thật. Vân Trung Hạc nói: "Hoàng đế bệ hạ, vậy ta có thể hỏi một chút, ngươi đường đường là hoàng tử Đại Doanh đế quốc, tại sao lại biến thành Đại Hàm ma quốc Hắc Ám Quân Vương vậy? Cái này. . . Cái này không phù hợp lẽ thường." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Cái gì lẽ thường?" Vân Trung Hạc nói: "Tổ tiên của ngươi là một Chư Hầu Vương Đại Viêm đế quốc." Đại Hàm Ma Hoàng cười lạnh nói: "Vân Trung Hạc các hạ, tổ tiên của ta lúc tại Đại Viêm đế quốc, đúng là Chư Hầu Vương. Nhưng nửa đường thế giới đại loạn mấy trăm năm, Chư Hầu Vương tộc lại là cái gì? Doanh thị gia tộc ta dựa vào cái gì có thể quật khởi? Thậm chí mấy đại vương quốc dựa vào cái gì có thể quật khởi? Thành lập đế quốc? Lúc ấy Đại Viêm đế quốc có chín đại thân vương, vì sao chỉ có Hạ, Doanh, Chu, ngươi suy nghĩ một chút, ngươi suy nghĩ kỹ một chút." Vân Trung Hạc cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó nói một câu: "Mả mẹ nó." Vân Trung Hạc đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ rốt cuộc xác định. Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Không sai, Nộ Đế chết đi, Đại Hàm ma quốc chia năm xẻ bảy, sụp đổ tan rã. Đại Hàm ma quốc chín đại thân vương, trong đó hai chi trốn xa hải ngoại, mang theo đại lượng di sản Nộ Đế. Nhưng thế lực mấy đại thân vương khác đâu? Nộ Đế té ngã, vài đại đế quốc ăn no. Thiên hạ mấy đế quốc này dựa vào cái gì nhanh chóng quật khởi, chính là cấu kết cùng thế lực Đại Hàm ma quốc còn sót lại, thông gia, cho nên lúc này mới quật khởi." Tiếp theo, Đại Hàm Ma Hoàng khinh thường cười lạnh nói: "Cái gì Thái Tổ Đại Chu đế quốc đi qua Thánh Miếu, cho nên ngắn ngủi trong vài năm quật khởi, tạo dựng Đại Chu đế quốc. Cẩu thí, hắn chỉ là đã cưới một nữ công tước cường đại của Đại Hàm ma quốc, tiếp thu thế lực của nàng mà thôi. Còn có tiên tổ Đại Doanh đế quốc ta cũng vì đã cưới một nữ thân vương thụ thương của Đại Hàm ma quốc. Cho nên không chỉ là Bạch Vân thành thẩm thấu thế giới phương đông mấy trăm năm, mà vài đại đế quốc này căn bản chính là sản phẩm Chư Hầu Vương Đại Viêm cùng dư nghiệt Đại Hàm ma quốc dư cẩu mà thành, đây mới là chân tướng." Mả mẹ nó. . . Khó trách, mặc kệ là hoàng thất tử đệ Đại Tây đế quốc, hay là Đại Chu đế quốc, cả đám đều có huyết mạch Đại Hàm ma quốc. Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Bọn hắn thành lập đế quốc xong, đương nhiên phải tuyên dương tính chính thống của mình. Cho nên muốn liều mạng tiêu trừ vết tích Đại Hàm ma quốc để lại, cho nên mới liều mạng phong sát lịch sử Đại Hàm ma quốc. Mà ta làm, chỉ là khôi phục lực lượng đã từng có mà thôi." Vân Trung Hạc nói: "Vậy Đại Hạ đế quốc Cao Tổ hoàng đế, không cưới bất kỳ nữ nhân Đại Hàm nào sao." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Không sai, xác thực không cưới. Nhưng lúc Đại Hạ đế quốc khai quốc, đạt được võ sĩ trung đê tầng Đại Hàm ma quốc nhiều nhất, cho nên cơ nghiệp nhà ngươi mới là lớn nhất. Đương nhiên đoạn lịch sử này đã triệt để bị gạt bỏ, ngay cả hoàng đế sau này cũng không biết." Sau đó, Đại Hàm Ma Hoàng cười lạnh nói: "Cái gọi là vài đại đế quốc, hoàn toàn là nuốt ăn thi thể còn sót lại của Đại Hàm ma quốc rồi mới quật khởi, còn nói gì quang minh, cái gì chính nghĩa? Thật sự là buồn cười . . . Ha ha ha ha ha!" Đại Hàm Ma Hoàng không ngừng cười lạnh nói. Y nói những chuyện này, xác thực nói ra chân tướng cao nhất thế giới này. Mà cũng phi thường hợp lý. Vân Trung Hạc nói: "Vậy ngươi làm sao quật khởi đây? Dù sao lúc ấy cách Đại Hàm ma quốc diệt vong đã hơn ngàn năm, ngươi cũng chỉ là một hoàng tử Đại Doanh đế quốc bình thường." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Trên người của ta có huyết mạch Đại Hàm ma quốc, mà ta lại được chỉ dẫn, bí mật đạt được di sản Nộ Đế, mấu chốt nhất là ta đến được di sản Hắc Ám Sơn do Nộ Đế tạo dựng, cho nên mới có địa vị ngang với Bạch Vân thành." Vân Trung Hạc nói: "Ngươi được ai chỉ dẫn?" Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Sứ giả Nộ Đế." Vân Trung Hạc nói: "Nộ Đế diệt vong, đã hơn một ngàn năm, sứ giả ở đâu ra?" Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ha ha ha, ngươi muốn biết?" Vân Trung Hạc dừng lại, nói: "Ta không muốn biết." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Tên sứ giả kia là một người hết sức quen thuộc, ngươi chẳng lẽ không muốn biết tên của hắn sao?" Vân Trung Hạc nói: "Ta bỗng nhiên lại không muốn biết." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ngươi quá thông minh, người thông minh không tốt." Tiếp theo, Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Vân Trung Hạc bệ hạ, hiện tại ngươi còn muốn đại biểu chính nghĩa tiêu diệt ta sao? Ngươi còn có tư cách gì đại biểu chính nghĩa tiêu diệt ta? Tổ tiên của ngươi Hạ Trụ, chính là kẻ phản bội lớn nhất, toàn bộ đế quốc phương đông đều được xây trên thi thể Đại Hàm ma quốc, ngươi còn có tư cách gì?" Vân Trung Hạc thở dài nói: "Tốt, ta không có chính nghĩa để tiêu diệt ngươi. Ta nhìn thấy ngươi ta cảm thấy khó chịu, cho nên muốn tiêu diệt ngươi, được chưa?" Ách? ! Ta xxx ngươi đại đại gia. Trọn vẹn một hồi lâu, Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Lý do này, khiến ta thoải mái hơn. Mọi người ích kỷ một chút, đừng dối trá như vậy, giữa ngươi và ta, chính là ngươi chết ta sống, chính là sinh tử đại thù, cái này đơn giản cỡ nào? Thế giới đỉnh tiêm này, chỉ có đứng một người, đây chính là lý do." Vân Trung Hạc nhún vai. Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Hơn một ngàn năm trước, Nộ Đế tu luyện tới bình cảnh, hoặc là tử vong, hoặc là niết bàn lên trời. Mà lúc Nộ Đế gặp bình cảnh, trở nên nhỏ yếu không gì sánh được, cho nên mới có hơn ngàn tên cao thủ Trật Tự hội đi ám sát Nộ Đế, nên mới có chuyện tổ tiên Hạ Trụ ngươi nghĩ cách cứu viện Nộ Đế. Mà phi thường trùng hợp, ta cũng tiến nhập thời kỳ bình cảnh, đang lúc hư nhược không gì sánh được, ta dẫm vào lịch sử Nộ Đế. Hiện tại tùy tiện một người tới, cũng dễ như trở bàn tay giết chết ta." Vân Trung Hạc nói: "Vậy thì thật là đúng dịp, ta trói gà không chặt. Người có thể giết chết ngươi, cũng bao gồm cả ta sao?" Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Đương nhiên bao gồm ngươi, ngươi có thể bóp chết ta, cắn chết ta, nếu như ngươi mang theo một thanh chủy thủ, vậy thì càng tốt hơn, có thể dễ như trở bàn tay cắt mất đầu của ta." Vân Trung Hạc nói: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, ta nên giết ngươi thế nào? Xin ngươi chỉ điểm cho." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ngươi bây giờ nhìn thấy cái gì?" Vân Trung Hạc nói: "Siêu cấp cường quang, cơ hồ đâm mù mắt, hiện tại ta nhìn không thấy gì." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Chờ ngươi khôi phục thị giác, ngươi sẽ nhìn thấy chín cái quan tài, bên trong có một bộ quan tài, nằm chính là ta, ở bên trong ta suy yếu không gì sánh được, ngươi dễ như trở bàn tay có thể cắt xuống đầu của ta. Nhưng xin ngươi nhất định phải cẩn thận, bởi vì trong chín bộ quan tài chỉ có một bộ là ta, còn lại tám bộ quan tài, ngươi chỉ cần mở, cơ hồ hẳn phải chết không nghi ngờ, hung vật bên trong sẽ trực tiếp xé nát ngươi. Cho nên tỷ lệ ngươi thành công là một phần chín, tỉ lệ tử vong là tám phần chín, ủng hộ, ta xem trọng ngươi." Tiếp theo, thanh âm Đại Hàm Ma Hoàng phảng phất tràn đầy mị hoặc, nói: "Vân Trung Hạc bệ hạ, tới giết ta, tới giết ta đi! Ta nằm trong trong chín quan tài này đây." Lúc này, cường quang biến mất. Vân Trung Hạc dần dần khôi phục thị giác. Hắn thấy rõ ràng, đây là một mộ thất lo lớn không gì sánh được, phía trước quả nhiên đặt chín bộ quan tài. Rốt cuộc là bộ quan tài nào chứa hoàng đế Đại Hàm ma quốc đây? . . .