Chương 13: Nếu ngươi chết (1)

Lời nói dối của hắn sứt sẹo, trăm ngàn chỗ hở, Phù Nam lại tin. "Được, được rồi." Phù Nam nói, nàng có thể hiểu được loại thù hận này, nó giống như con thiêu thân lao vào lửa, hại người hại luôn cả mình, nhưng cũng chẳng liên quan tới nàng. Nàng chỉ theo thói quen ở bên cạnh hắn, đến khi hắn chết đi, nàng cũng muốn đóng vai khuyên nhủ làm người ta phiền chán, khuyên hắn buông xuống hận ý, quay đầu là bờ. Nàng không tưởng tượng nổi những thứ hắn phải trải qua, cũng không cần cố gắng thấu hiểu hay giải tỏa hận ý cho hắn. Phù Nam đẩy « Tu La Quyết » đến trước mặt hắn: "Vậy dùng quyển này được không?" "Có quyển nào cao cấp hơn không?" A Tùng nhìn Phù Nam, khoa tay, hỏi. Hắn đang thăm dò giới hạn của nàng. Công pháp ma tộc càng cao cấp, tổn thương gây ra với thân thể càng nghiêm trọng, Phù Nam biết điểm này. Hàng mi dài run rẩy rũ xuống, nàng châm bút vào nghiên mực, lại viết xuống mấy nét. « Thốn Cốt Công », loại này sẽ nghiền nát xương cốt toàn thân của tu sĩ, tái tạo ma cốt, luyện thân thể thành đao thương bất nhập. « Nghiệp Hỏa Cổ » cần tìm đến Nghiệp Hỏa mạnh nhất ở Ma giới, thiêu cháy thân thể, dung nhập lửa vào cơ thể, điều khiển Nghiệp Hỏa, đánh đâu thắng đó. Lần này, thứ Phù Nam viết ra đều là cấm thuật ở Ma giới, nàng giống như vị thần toàn năng trong truyền thuyết, thỏa mãn những yêu cầu hư ảo của kẻ phàm trần tham lam, A Tùng muốn cái gì, nàng sẽ đưa cho hắn những thứ tốt nhất trong phạm vi có thể của nàng. A Tùng nhìn Phù Nam mím môi, hắn biết nàng đang không vui. Hắn tiếp tục giơ tay: "Còn gì nữa không?" Đầu ngón tay cầm bút của Phù Nam không ngừng run rẩy, nàng cảm thấy mình không thể viết tiếp được, nhưng thật đáng sợ, trong đầu của nàng xác thực còn nhiều thứ ma pháp tàn ác hơn nữa. Những thứ này đều nhờ tiên sinh truyền thụ. « U Minh Kinh », đôi môi Phù Nam run rẩy, nàng nói với A Tùng: "Xương gãy xác thiêu, chỉ là bước đầu tiên của công pháp này, thân thể nhừ nát phải trải qua bảy bảy bốn chín lần tái sinh đến khi cơ thể luyện thành hư vô, từ trước đến nay, chưa có ma tộc nào tu luyện thành công ma pháp này, bất kỳ ai mưu đồ chạm tới nó cũng đều đã chết." Nàng nhắm mắt lại, giọng nói mỏng như tơ: "Nó thật sự rất đáng sợ, ta sẽ không lưu lại bất kỳ ngôn tự nào liên quan đến nó, cho nên A Tùng, nếu ngươi muốn luyện « U Minh Kinh », ngươi chỉ có thể nghe ta truyền thụ từng câu từng chữ." Khi nghe đến ba chữ “U Minh Kinh”, trong đôi mắt u tối của A Tùng nổi lên những cảm xúc khó nói. Hắn biết môn công pháp này, “U Minh Kinh” là bí tịch tối thượng tuyệt mật mà hoàng gia Ma giới truyền từ đời này sang đời khác, thậm chí không cần nắm giữ toàn bộ, chỉ cần luyện được da lông cơ bản, chỉ cần trải qua vài lần đầu trong bốn mươi chín hồi tái sinh đã có thể xếp vào hàng cường giả. Đương nhiên, tu luyện giả sẽ phải trải qua nỗi thống khổ của nát xương cháy thịt, vô số hoàng tộc Ma Vực đã bỏ mạng trên đường tu luyện loại công pháp này. Nhưng thứ đồ chơi này lại mang đến sức mạnh tối cao, ma tộc lại là lũ điên tôn sùng vũ lực nên vẫn đầy kẻ như thiêu thân đâm đầu vào lửa tu “U Minh Kinh”. Phù Nam lại biết đến thứ tà ma này, nàng…rốt cuộc là ai. A Tùng nghiêng người, nhìn chằm chằm vào mắt Phù Nam. Phù Nam vỗ vỗ hai má của mình, nàng còn tưởng trên mặt mình dính gì đó: "Như nào?" A Tùng thấy nàng ngây thơ vỗ mặt mình, nhất thời không biết nói gì. Hắn đã quá hiếu kỳ về nàng, lẽ ra hắn không nên như vậy. Chỉ cần không hỏi, vậy thì không tính là hắn tò mò. A Tùng chớp hàng mi, làm động tác tay: "Vậy...liền chọn cái này đi." Phù Nam khẽ thở dài một hơi. Trong mắt nàng, A Tùng giống như một người chết, quả nhiên, những thứ nàng nhặt được từ Oán Xuyên đều không có khả năng sống tiếp. Môn công pháp này rất tà đạo, tiên sinh cũng dặn dò nàng không được lưu lại nó bằng văn tự, chính nàng đã tìm hiểu qua quá trình tu luyện, nàng không tin trên đời này có người nào có thể chịu được. Cuối cùng A Tùng phải gánh bao nhiêu hận thù trên vai mới liều mạng đến như vậy? Phù Nam nhìn hắn chớp mắt, đầu mũi của nàng cay cay, bắt đầu thương xót hắn. Nàng đứng dậy đóng cửa sổ thông gió trong phòng, lại tiện thể buông rèm xuống, căn phòng lập tức trở nên mờ mịt. Phù Nam duỗi tay thi pháp điểm lửa lên bấc đèn, ánh đèn mờ ảo soi lên hai má nàng. "A Tùng, thực lòng ta không hy vọng ngươi sẽ tu luyện loại công pháp này." Lần đầu tiên nàng ra sức can ngăn hắn làm điều gì đó. A Tùng đứng ở nơi khuất ánh sáng, nét mặt âm trầm không rõ, hắn nhìn nàng hồi lâu, không nói gì. Cuối cùng, Phù Nam rũ mắt đầu hàng, nàng đặt cây đèn xuống bàn, dập tắt, chiếc phòng nhỏ bỗng chốc tối sầm. Nàng tới trước mặt hắn, đặt hai tay lên vai hắn, kiễng chân.