Chương 17: Thân thể, xương và máu (2)

Vấn đề này của nàng rất ngu xuẩn, A Tùng nhìn nàng, thậm chí không có trả lời, trong tròng mắt của hắn là một mảnh bình tĩnh. Phù Nam nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cười một tiếng, nàng phản ứng lại: "A Tùng, là ngươi sao." "Ta không biết tại sao bọn họ lại tới." Phù Nam nhỏ giọng nói: "Nhưng ngươi còn chưa tu luyện tốt, ta chỉ có thể dẫn ngươi cùng chạy." A Tùng nhìn thấy bên hông vị đại nhân kia đeo đai lưng Huyết Tinh, hắn cũng nhớ rõ vị điếm lão bản kia, hắn nói với Phù Nam một câu: "Đai lưng Huyết Tinh." Đúng vậy, Ma tộc chính là một chủng tộc không nói đạo lý như vậy, Phù Nam tìm được đai lưng Huyết Tinh, bọn họ tò mò về năng lực của Phù Nam, không bắt được nàng thì sẽ giết nàng, có lẽ Ma tộc thượng tầng Ma Vực cũng có chút đầu óc, nhưng Ma tộc hạ tầng Ma Vực nhất định sẽ lựa chọn không chiếm được thì hủy đi. Phù Nam khẽ thở dài, nàng nghiêng đầu, nhìn nhánh cây màu đen khô héo cùng tuyết trắng xa xa. A Tùng an tĩnh ôm lấy nàng, không hề động đậy. Phù Nam cảm thấy mình luôn được người ôm có vẻ không tốt lắm, vì thế nàng nhỏ giọng nói với A Tùng: "Để ta xuống đây đi." A Tùng rất nghe lời, lập tức thả Phù Nam xuống, Phù Nam vừa đứng thẳng, liền cảm thấy không chống đỡ nổi mình, vừa rồi nàng được A Tùng ôm nên không phát hiện, nhưng vừa mới chạm đất, nàng liền biết mình bị thương. Trên lưng truyền đến cơn đau dữ dội, chân nàng mềm nhũn lại ngã xuống, A Tùng đỡ lấy nàng. Hắn đỡ Phù Nam, cúi đầu nhìn xuống quần áo trên tay áo và ngực mình. Hắn mặc áo đen, không dễ thấy lắm, lúc này hắn mới phát hiện trên quần áo mình có dấu vết ướt đẫm đỏ sậm. Phù Nam bị thương, vừa rồi bản thể của nàng vì bảo vệ A Tùng, đã chịu mấy đao của thủ lĩnh Ma tộc, ngay cả gai nhọn trên tai Thương cũng bị chém rơi, tương đương với Phù Nam bị lột một lớp da xuống. A Tùng bế Phù Nam lên, hắn bước nhanh về nhà. Trong tiểu viện Phù Nam là một mảnh hỗn độn, vết đao trải rộng, trên đất là dấu vết bản thể Phù Nam, cũng may phòng ở không có hư hao. A Tùng không biết nên cứu chữa Phù Nam như thế nào, liền đặt nàng lên giường, lưng nàng vừa chạm vào mặt giường cứng, liền kéo theo vết thương nứt ra. Phù Nam nhanh chóng trở mình trên giường, để cho mình nằm sấp. Nàng vùi đầu vào trong chăn mềm mại, cắn răng, chờ đợi cơn đau này đi qua. A Tùng nâng hai gò má của nàng lên, đưa tay ra hiệu với nàng: "Phải xử lý vết thương." "Trong ngăn tủ có thuốc, ngươi điều phối theo toa thuốc ta nói một chút." Thhắn âm Phù Nam rất nhẹ. Nàng chịu đựng cơn đau, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, A Tùng cúi đầu nhìn nàng, hắn vươn tay, lau đi mồ hôi nàng để lại. Phù Nam miễn cưỡng cười một cái, nàng an ủi A Tùng: "Không sao, chỉ là bị chém mấy đao, không chết được, hẳn là không bằng một phần vạn thống khổ khi ngươi tu luyện U Minh Kinh." A Tùng nghe được ba chữ U Minh Kinh, mắt phượng nheo lại, hắn còn nhớ rõ lúc hắn tu luyện đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Khi đó thân thể hắn đang trong giai đoạn trọng tố, công pháp U Minh Kinh tác dụng sẽ tự động tìm kiếm cốt nhục xung quhắn, một lần nữa ngưng tụ thành thân thể. Nếu như chỉ có một mình A Tùng tu luyện, hắn sẽ chỉ bắt được cốt nhục của chính mình. Nhưng trước đây không lâu, lúc Phù Nam ôm hắn chạy trốn, đỡ thương tổn cho hắn, chính nàng cũng hộc máu. Chút máu ấy rơi lên trên người hắn, dung nhập vào thân thể của hắn. Luân Hồi đầu tiên hắn tu luyện U Minh Kinh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, máu của Phù Nam dung nhập vào thân thể hắn, trở thành một trong những cơ sở để Luân Hồi tái tạo thân thể lần đầu tiên, điều này có nghĩa là... Lần luân hồi tiếp theo của U Minh Kinh, hắn tái tạo thân thể cần càng nhiều năng lượng, mà hắn cũng cần càng nhiều máu tươi của Phù Nam để đắp nặn thân thể cho hắn. Rồi sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm... Thẳng đến bốn mươi chín lần luân hồi kết thúc. Hắn... không thể rời khỏi nàng. Nàng... Chỉ có thể bị hắn cắn nuốt. A Tùng đứng tại chỗ, ngây ngẩn cả người, hắn không nói gì, chỉ là rất lâu không hề động. Phù Nam còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nàng chống người lên, nhìn A Tùng, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng. "A Tùng, sao vậy?" Phù Nam hỏi hắn. A Tùng xoay người sang chỗ khác, hắn không nhìn vào mắt nàng, hắn lấy thảo dược trong ngăn tủ ra, tiếng chai lọ va chạm leng keng biểu thị hắn đang phối dược. Phù Nam nhìn bóng lưng A Tùng, hơi nghi hoặc một chút. Lúc này nàng không biết, bởi vì lần ngoài ý muốn này, nàng nhất định bị kéo vào trong vòng xoáy của hắn, từ nay về sau dây dưa không ngớt với hắn, không có đường thoát thân. Dưới sự chỉ đạo của Phù Nam, A Tùng nhanh chóng chế biến ra thuốc mỡ cầm máu.