Chương 3: Nhặt được một người (3)

Phù Nam chỉ có thể lệnh kiếm sắt mang hắn bay về trước, nàng dùng pháp lực phi hành theo sát. Đi được nửa đường, nàng mệt đến thở hồng hộc, xoa xoa cái hông nhức nhối, bỗng nhiên, nàng có cảm giác mình đã bỏ quên thứ gì. Cái đai lưng quý giá kia! Nàng chỉ lo cứu người, quay lưng liền vứt cái Huyết Tinh đai lưng ra sau đầu. Phù Nam đặt nam tử dựa vào gốc cây, nàng còn tri kỷ gom mấy nhánh cây khô bên cạnh đắp lên người hắn, sau đó ngựa không ngừng vó bay trở về nhặt đồ. May mắn, đai lưng vẫn còn, rốt cuộc cũng chỉ có nàng lui tới Oán Xuyên, đồ vật nơi này đều được ngầm hiểu là rác, ma tộc ở hạ tầng lại càng là một đám ngu dốt, không thể đãi cát tìm vàng giống Phù Nam được. Phù Nam đem Huyết Tinh đai lưng cất vào trong ngực, lại bay trở về, nâng nam tử nằm bên gốc cây về, thực vật Ma Vực đều đen kịt, thân cành yếu ớt dễ khô héo, hắn nằm giữa bãi cỏ nát, trông có chút đáng thương. Nàng lần nữa dời nam tử lên kiếm sắt, đưa hắn về nhà mình. Phù Nam cất Huyết Tinh đai lưng xong, trải lại giường chiếu tươm tất, đây là lần đầu nàng nhặt về vật sống lớn như vậy, trong phòng nàng chỉ có một cái giường, trước tiên chỉ có thể nhường cho hắn. Nàng ưa sạch sẽ, sau khi về liền nấu chút nước nóng, mang nam tử đặt vào trong thùng tắm, Phù Nam vừa làm vừa sinh ra cảm giác như đang nấu ăn vậy. Phù Nam nhắm mắt từ từ giúp nam tử cởi y phục bẩn trên người, chừa lại trên thân hắn vài mảnh vải, sau khi ôm hắn đến thùng tắm, Phù Nam mới đỏ mặt kéo hết vải vóc ra. Sau khi rửa sạch bùn đất, Phù Nam nhìn chằm chằm hắn mặt, sửng sốt một chút, lúc nàng tìm thấy hắn, có thể nhìn ra vóc dáng hắn rất khá, nhưng nàng không ngờ tới, gương mặt của hắn cũng tuấn lãng như vậy. Đôi mắt phượng tinh xảo, hàng lông mi dài ngả bóng quạt xuống đôi mắt đang nhắm nghiền, phác ra từng đường cong ưu mỹ, nét đẹp này có chút vô thực, giống như mị quỷ chuyên mê hoặc nhân tâm, những lọn tóc đen nhánh ướt sũng dính vào hai bên má, hoa lệ mê người. Phù Nam cũng chỉ là con nhóc chưa trải sự đời, nàng nhìn chằm chằm vào mặt hắn hồi lâu, thoáng nuốt nước bọt. Phù Nam không biết hắn đã trải qua cái gì, lúc nàng kéo hắn từ trong thùng tắm đi ra, nước trong thùng đỏ ngầu, đều là máu trên thân thấm ra. Người hắn mang nhiều vết thương, Phù Nam lại không phải thầy thuốc, không có kinh nghiệm trị thương, nàng không biết vết thương phải được xử lý trước khi đυ.ng nước, làm cho thương tổn của hắn trở nên nghiêm trọng hơn, vết thương trên đùi vỡ ra, máu tươi chảy xuống nhuộm đen cả xiêm y của Phù Nam. Nàng từ từ nhắm hai mắt, kéo hắn tới giường, khó khăn quấn hắn lại bên trong bộ y phục rộng nhất của mình. Đây là lần đầu Phù Nam cứu người, nàng lục tìm lọ thuốc trong ngăn tủ, tìm thêm ít băng vải, bắt đầu xử lý vết thương cho hắn. Không phải vì nam tử này đẹp mà Phù Nam tỉ mỉ chiếu cố hắn, mỗi vật sống nàng cứu về đều được hết lòng cứu chữa —— mặc dù bọn chúng đều không sống được bao lâu. Ở trong mắt Phù Nam, nam tử này cũng không sống lâu được, nhưng nàng sẽ không vì vậy mà bỏ rơi hắn. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng xốc vạt áo của hắn lên, nàng ưu tiên xử lý những nơi bị thương nặng nhất - bên đùi. Nam tử bị ngâm vào nước một lượt, nhưng trên đùi vẫn máu thịt be bét, Phù Nam tỉ mỉ loại bỏ lớp thịt bị hoại tử bên ngoài, vết thương này sâu tới xương, đến khi xử lý tới phần cuối cùng, mi tâm của Phù Nam đã nhíu chặt. Dù sao đi nữa hắn cũng mang dáng hình con người, nàng nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng sinh ra mấy phần thương xót. Sau khi miệng vết thương được xử lý, máu trong người hắn dường như đều chảy ra hết, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Phù Nam rắc thuốc bột cầm máu lên vết thương của hắn rồi dùng băng vải quấn thật chặt. Phù Nam ném khăn dính máu vào chậu nước, chuẩn bị tiếp tục xử lý nơi khác, bỗng nhìn thấy hàng mi của nam tử run run. Hắn muốn tỉnh dậy? Có phải nàng vụng về, làm hắn đau tới mức tỉnh không? Tay Phù Nam như bị điện giật rụt lại, im lặng quan sát hắn, không dám lộn xộn nữa. Chớp mắt sau, hắn mở mắt, đồng tử đen nhánh chạm phải ánh mắt của Phù Nam. Sự ngạc nhiên trong mắt Phù Nam chuyển thành ý cười nhẹ khi thấy hắn mở mắt. Nàng cong cong khóe mắt, mỉm cười thì thầm hỏi: "Ngươi tỉnh rồi hả? Miệng vết thương của ngươi còn chưa được xử lý hết nên vẫn còn đang chảy máu. Nếu không có chuyện gì, bây giờ ta tiếp tục băng bó cho ngươi nha?" Đồng tử màu đen tuyền chăm chú nhìn Phù Nam, đôi mắt hắn trống rỗng như vực sâu, làm người ta có cảm giác quỷ dị lạ lùng. Nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm Phù Nam, không lộ chút cảm xúc nào, đôi môi mỏng khô cằn mím chặt, không hé một lời.