Chương 39: Chương 39

Tay Phù Nam siết chặt bả vai Phương Quyến, siết chặt lại, nàng vốn định lập tức sử dụng Đãng Ma trận pháp, tạm thời đánh lui hắc tuyến A Tùng thả ra, nhưng chẳng biết tại sao, lúc nàng vận hành pháp lực lại có chút không tập trung. Nàng không muốn làm gì A Tùng, dùng trận pháp ma thuật tạm thời đánh lui hắn cũng không muốn. Phù Nam cảm giác được hắc tuyến đã đi tới phía sau, nhắm mắt lại. Đãng Ma trận pháp chậm lại trong chớp mắt, sợi hắc tuyến vô tình vọt tới kia vốn là nhằm vào Phương Quyến, nhưng thân thể Phù Nam đã cản lại. Trước khi sắp chạm vào lưng Phù Nam, sợi hắc tuyến này run rẩy, cứng rắn ngừng lại, lực phản chấn thu hồi lại thân thể A Tùng, nằm trên giường hôn mê trong miệng hắn lại ho ra máu tươi, Phù Nam nghe được tiếng ho khan này, lông mày nàng nhíu chặt hơn. Đường hắc tuyến giống như chạc cây thực vật uốn lượn trong ngày đông, cứ như vậy kéo dài ra từ trên người A Tùng, sinh trưởng đến trước người Phù Nam, rồi dừng lại. Đây là giao phong giữa sinh và tử, Phù Nam lấy lại tinh thần giống như cá khát nước há miệng thở hổn hển, cảm giác được nguy hiểm dường như tạm thời lắng lại, lúc này nàng mới thả thân thể Phương Quyến ra, nhưng vẫn bảo hộ ở trước người nàng. Đường hắc tuyến kia quả nhiên chưa từ bỏ ý định, Phù Nam và Phương Quyến có khoảng cách nhất định, nó múa may như rắn, lại bắt đầu tìm cơ hội tấn công Phương Quyến. Phương Quyến trốn sau lưng Phù Nam đã hoàn toàn sụp đổ, nàng bụm mặt, nức nở, nói ra đứt quãng, tràn ngập sợ hãi: "Xin lỗi... Xin lỗi, ta là lần đầu tiên, nhưng Phù Nam , nàng vẫn nên tránh ra đi, cho dù ta chết cũng phải chữa thương cho thành chủ đại nhân." Phù Nam cau mày, tay nàng run rẩy vươn ra nắm lấy sợi hắc tuyến trong cơ thể A Tùng, lòng bàn tay nàng khép lại, nắm lấy phần cuối của sợi hắc tuyến trong lòng bàn tay. Bây giờ A Tùng đang bị trọng thương, phóng ra pháp thuật như vậy càng làm tăng gánh nặng cho cơ thể hắn. Phù Nam cũng không biết nên làm gì, nhưng bây giờ sợi hắc tuyến này dường như không làm hại nàng, nàng trước tiên dẫn dắt nó thu hồi lại. Tất cả những chuyện này đều phát sinh trong chớp mắt, đợi khi đám người Hà Vi lấy lại tinh thần, Phù Nam đã chậm rãi dẫn đường cho A Tùng thu hồi hắc tuyến. Khi sợi hắc tuyến này đi qua trước người bọn họ, bọn họ đều không tự chủ được mà lui về phía sau nửa bước, bọn họ biết sợi hắc tuyến mà thân thể A Tùng U Minh phóng ra đáng sợ đến mức nào. Nhưng bây giờ Phù Nam hai tay hợp lại, khép lại đường hắc tuyến cuối cùng, không ngờ lông tóc không thương, đường hắc tuyến nguy hiểm kia ở dưới lòng bàn tay trắng thuần của nàng, yên tĩnh ôn thuần. Đôi mắt hồ ly Hà Vi giấu dưới mặt nạ màu trắng híp lại, hắn không nói gì nữa. Phù Nam biết, việc này chỉ có thể do chính nàng làm, nếu để người khác đến, nhất định phải gây ra án mạng. "Hà tiên sinh, Phương dược sư, ta cũng có một ít y thuật, nếu không lúc trước cũng không thể cứu hắn từ cuối sông Oán Xuyên về." Phù Nam cẩn thận từng li từng tí ấn đường hắc tuyến nguy hiểm kéo dài từ miệng vết thương của A Tùng trở về, nàng cúi đầu, bàn tay trắng nõn đặt lên cổ hắn, nhẹ nhàng ấn vào, phòng ngừa nó lại lần nữa thò ra. "Để ta chữa thương cho hắn, dược sư trong Ma Vực rất trân quý, tính mạng của Phương dược sư rất quan trọng." Nàng cụp mắt, nhẹ nhàng nói, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bốn người, nàng nâng tay A Tùng lên, cầm khăn trắng trong tay, lau sạch máu tươi giữa ngón tay. Đến gần như vậy, nàng mới phát hiện trong tay A Tùng tựa hồ đang nắm chặt một thứ gì đó. Phù Nam lo lắng hắn nắm chặt đồ chơi nhỏ này, sẽ làm hắn bị thương, nên chuẩn bị tách ngón tay hắn ra một chút, lấy thứ này ra. "Ấn giám thành chủ mà thôi." Thanh âm Hà Vi đúng lúc truyền đến, giọng nói của y trầm thấp, chảy xuôi trong hậu điện tràn ngập mùi máu tanh và sát ý này. "Thực lực của tòa thành trì này quá mạnh, trước mắt thành chủ đại nhân dùng binh lực đi tấn công nó cũng không phải là cử chỉ sáng suốt, nhưng hắn vẫn đi." Phù Nam liễm mắt, nhẹ giọng đáp: "Được, Hà tiên sinh, ta biết rồi." "Đi thôi." Hà Vi quay người lại, đỡ Phương Quyến đang nằm co ro dưới đất dậy. "Ta hy vọng có thể nhìn thấy thành chủ còn sống đi ra." Trước khi hắn đóng cửa điện lại, nói như vậy với Phù Nam. Lời hắn nói, căn bản không vào lỗ tai Phù Nam, bởi vì lúc bọn họ rời đi, nàng đã lấy vật nhỏ trong tay A Tùng ra, hắn nắm chặt nhưng lúc nàng dời ngón tay hắn đi, hắn không phản kháng chút nào. Thú đồng lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay, Phù Nam cúi đầu nhìn lại, nàng cũng đang tò mò rốt cuộc là cái gì khiến A Tùng bất chấp nguy hiểm cũng muốn có được nó trước.