Chương 4: Chúng ta là hải quân, chúng ta sẽ không sợ

Lừa Abra xong, Clow khẽ thở phào. Hắn thuộc quân đoàn số153. Đúng, chính là nơi thống trị của tay rìu Morgan. Cũng là trạm thứ nhất của Luffy. Zoro bị bắt, cũng đại diện cho kịch bản bắt đầu, tiếp đó chỉ trong mấy ngày, Luffy sẽ đi tới nơi đó, đánh bại Morgan, giải phóng quân đoàn 153 bị cường lực thống trị. Hắn không muốn gặp Luffy. Những kẻ có thể gây sự, hắn muốn kéo tất cả vào sổ đen, ngay cả gặp mặt cũng không cần. Nếu không phải vì vậy thì hắn cần gì phải thỉnh thoảng mang quân hạm tuần tra ra biển, hắn an toàn đợi chết ở chi bộ không vui hơn à. Mà nếu bây giờ đi về, lỡ may khiến kịch bản thay đổi thì làm sao bây giờ, lỡ may Zoro không đi cùng Luffy thì làm sao bây giờ, vậy chẳng phải Luffy còn phải ở Đông Hải tìm kiếm một đồng bạn. Lỡ may, Luffy không tìm được người hợp ý thì sao, lỡ may y dừng lại ở Đông Hải quá dài thì sao. Dựa vào khả năng quấy rồi cùng thực lực của y, nếu thật sự gây chuyện thì ở Đông Hải có rất ít người trị được y, nếu vì thế mà liên lụy đến chính mình phải đi bắt y thì chuyện kia chẳng phải là không dứt. Lỡ may làm y bị thương, Garp lại quấn lấy mình thì làm sao bây giờ, lỡ may mình bại lộ thực lực rồi bị chiêu mộ đến bản bộ sau đó đi New World bắt hải tặc, đó không phải là vô cùng phiền phức sao. Không phải hắn sợ mà chỉ thuần túy không muốn thay đổi kịch bản. Ừm, chính là như vậy. Sau một ngày, quân hạm đã đến địa điểm tàng bảo đồ miêu tả. "Thuyền trưởng, là đảo Carmel." Trên boong tàu ở đầu thuyền, trung sĩ Abra cầm kính viễn vọng, nhìn một đảo núi lửa ở phía trước, quay sang nói với Clow. Nghe xong lời này, trong lòng Clow hoàn toàn thả lỏng. 2 năm trước, hắn đã từng tới đảo Carmel này để mua dồd tiếp tế, ở trên đảo chính là một thị trấn bình thường, không có khả năng cất giấu bảo tàng gì. Việc này cũng đại biểu cho việc sẽ không có nguy hiểm. "Thuyền trưởng, có một chiếc thuyền hải tặc!" Đột nhiên, Abra kêu lên. "Cờ hiệu là gì?" Clow vội vàng hỏi. "Cờ hải tặc không nổi danh. . . Hẳn là treo thưởng không cao." Clow tin lời này, Abra là một người rất chân thành, nhớ lệnh truy nã không kém gì các thợ săn tiền thưởng, hắn nói treo thưởng không cao vậy thì chính là không cao. Tốt. "Bắn pháo, đánh chìm nó." Clow nói. Rầm rầm rầm! Đại pháo bắn ra, mấy viên đạn pháo rơi tới gần thuyền hải tặc, có một viên đạn pháo đánh trúng thuyền hải tặc, sau đó là nổ tung. Đối diện không có động tĩnh. Thuyền hải tặc kia giống như không có người vậy. Lại thêm mấy viên đạn pháo bắn ra, thuyền hải tặc vẫn không có động tĩnh, nếu như trên thuyền có hải tặc thì hẳn là phải có động tác gì. Nhưng Clow không có ý định thu pháo, có thể đánh chìm thì sao lại không đánh chìm. Sau mười mấy phát pháo đạn, một phát đạn pháo đánh trúng kho đạn trên thuyền đối phương, gây ra một vụ nổ tung, thuyền chậm rãi chìm xuống nước. Mượn kính viễn vọng, Clow nhìn thấy, trên thuyền không có vết tích người sống. Quân hạm tới gần, một đám hải quân ngồi thuyền nhỏ đi tới mảnh vụn thuyền hải tặc, sau một phen dò xét, đám hải quân trở lại báo cáo. "Thuyền trưởng, trên thuyền không có bất kỳ người nào, cũng không có đồ vật gì, đây là một chiếc thuyền rỗng." "Biết rồi, vậy thì không cần quản, đỗ lại rồi tới thị trấn nhìn xem." Clow gật gật đầu, dặn dò đám hải quân. Cái trấn nhỏ ở đảo Carmel kia ở dưới chân núi lửa, Clow mang theo người vừa lên bờ đã lập tức dừng bước. "Thuyền trưởng, làm sao thế?" Abra thấy vẻ mặt Clow không đúng, vội hỏi. "Phái một đội người tiến về phía trước tìm kiếm đi, chú ý nguy hiểm." Rất không thích hợp. Quá hoang vắng. Clow làm việc luôn thận trọng, hắn đến mỗi một một hòn đảo đều sẽ nhớ ở trong lòng. Hoàn cảnh ở hòn đảo này hiện tại hoàn toàn không giống mấy năm trước, thảm thực vật rõ ràng đã phát triển rất mạnh, cũng không thấy vết tích của động vật. Thời tiết ở tứ hải mỗi nơi mỗi khác nhưng luôn ổn định, không có chuyện thay đổi lớn, trong vài năm không thể khiến một hòn đảo thay đổi cực nhanh như thế này. Mà thảm thực vật hiện tại ở đây rõ ràng là do khuyết thiếu động vật sinh thái tuần hoàn, mà mức giới hạn ở đây lại không thể có giá trị. Clow cùng đi tới, ngay cả một loại rau dại cũng không tìm thấy được. Chung quanh cũng không có vết tích của động vật cỡ lớn, không giống như là có mãnh thú tiến vào chiếm giữ nơi này. Rất nhanh, Clow đã đi đến thị trấn. Mấy năm trước, cái trấn nhỏ này còn tính là đầy vết chân, phòng ốc cũng rất sạch sẽ. Nhưng bây giờ nhìn lại, các loại thực vật bò khắp phòng ốc, hắn nhớ chung quanh đây còn có ruộng đồng, nhưng bây giờ ruộng đồng cũng hoang vu hơn nửa. Ở đầu đường, mấy đứa bé xanh xao vàng vọt ngồi xổm ở đó chơi đùa, trong đó có một đứa bé nhìn thấy người tới, sửng sốt một chút rồi lập tức quay đầu chạy vào trong trấn. "Hải quân, hải quân đến rồi!" Cửa phòng ốc bị mở ra, từng người dân từ trong nhà đi ra, tụ lại trước mặt đám Clow. Người dân trong trấn cũng xanh xao vàng vọt, người nào cũng có vẻ không đủ no trong thời gian dài ăn, một ông lão gầy yếu đi đến trước mặt Clow, đột nhiên quỳ xuống, khóc ròng nói: "Hải quân đại nhân, cứu thị trấn chúng ta đi!" Thấy ông lão quỳ xuống, người dân còn sót lại trong trấn cũng vội quỳ xuống, không ngừng khóc nức nở. Clow nhìn ông lão kia, hỏi bằng giọng nghi ngờ: " Trưởng trấn Mendel?" . . . Trong nhà trưởng trấn, Clow ngồi trên ghế quan sát nhà ông ấy. Thật ra có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường. Mấy năm trước khi hắn tới cũng ở đây, nhưng lúc đó nhà trưởng trấn vẫn rất giàu. "Đừng vội, từ từ ăn, không đủ thì trên thuyền vẫn còn." Clow nhìn trưởng trấn ngồiđối diện ăn như hổ đói, nhẹ giọng nói. "Ừm ừ." Trưởng trấn không ngừng gật đầu, động tác trên tay lại không giảm bớt. Những người này đều đói đến không chịu được, nhìn thấy hải quân tới thì lập tức quỳ xuống van xin, mà chuyện thứ nhất là muốn đồ ăn. May mà Clow mang theo không ít đồ ăn. Clow tuân theo tôn chỉ an toàn đệ nhất nên khi ra biển tuần tra đương nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Quân hạm cho thuyền trưởng lĩnh quân tuần tra chính là một chiếc quân hạm tuần tra cỡ nhỏ, tiêu chuẩn thấp nhất là tám mươi người. Chuyện này chưa nói tới, ngoài ra... Đạn dược nhồi vào, thuốc men nhồi vào, đồ ăn đương nhiên cũng phải nhồi vào, vì truy cầu sinh tồn, Clow mang đi đồ ăn đủ để chắc bụng. Đồ ăn đủ để cung cấp cho tám mươi hải quân ăn trong 3 tháng. "Nấc. . ." Mendel vuốt cái bụng căng tròn, thoải mái ợ một cái, nước mắt chảy xuống: "1 năm rồi, ròng rã 1 năm chúng ta không được ăn no. Thật sự cảm ơn ngài, hải quân đại nhân." "Không cần cám ơn, trưởng trấn Mendel, hải quân trợ giúp bình dân là chuyện rất bình thường, mà mấy năm trước ta đến đây để bổ sung vật phẩm, ông đã cho ta rất nhiều ưu đãi." Clow lắc đầu, hỏi: "Như vậy, 1 năm qua các ngươi không được ăn no là vì sao?" Lời này vừa nói ra, trên mặt Mendel lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, điên cuồng lắc đầu: "Có thể cho ăn, chúng ta đã vô cùng cảm kích, nguyên nhân thì đừng hỏi, toà tiểu trấn này có đồ vật gì mà các vị muốn lấy thì lấy đi thôi." Có thể đi thì Clow đương nhiên muốn đi. Chỉ là hắn nhìn vào đôi mắt sớm đã chết lặng của trưởng trấn, nhớ lại dáng vẻ người dân trong trấn trước đó ăn như hổ đói kia, hắn lại thở dài. "Chúng ta là hải quân, chúng ta sẽ không sợ, ông cứ nói. . ." "Hải quân đại nhân!" Mendel cảm động mắt nhìn Clow, giống như là hạ quyết định, nói: "Là Florida, ác ma kia, Florida!" Florida? "Ông nói Florida kia, nó là đại hải tặc?" Abra đứng ở một bên nhịn không được hỏi. "Nó không phải vấn đề là hải tặc hay không, nó là một loại quái vật rất ít gặp kia. . . Toàn thân nó mọc đầy lông trắng, như một u linh lắc lư khắp nơi, tiếc là ta không thấy rõ mặt của nó." Mendel sợ hãi nói: "Từ 1 năm trước nó lại tới đây, tất cả đồ ăn trên đảo đều bị nó ăn hết, nó cũng không cho phép chúng ta chạy, thỉnh thoảng sẽ có thuyền lại tới đây, thế nhưng mặc kệ là hải tặc hay thợ săn bảo tàng, chỉ cần đi tới nơi này, đều sẽ đột nhiên mất đi sức lực. Ác ma kia để chúng ta cướp sạch thuyền, đổi tài bảo thành lương thực cho nó ăn, chỉ lưu cho chúng ta một ít để duy trì sinh kế. Ta biết, hiện tại chúng ta còn sống là bởi vì còn hữu dụng, có lẽ có một ngày vô dụng, Florida sẽ ăn hết chúng ta, đây đã là một hòn đảo nhỏ bị nguyền rủa!"