Chương 18: Đánh giá trúc cơ(1)

“Ta được biết trong kinh đô này có không ít người cũng có ý định như vậy, không nói đâu xa, ngay cả Đồng Huyện Tôn cũng có ý định để nhi tử của mình đến đó.” “Thêm vào đó, sau khi Hoàng thượng ban bố mệnh lệnh lần đó, những người thuộc hệ võ tướng được ân sủng, ai ai cũng nghĩ đến việc cho con cháu bái nhập Thái Hư Sơn.” “Đúng vậy, phu quân nhà ta cũng hy vọng mấy đứa nhỏ có thể vào đó, nhưng chỉ sợ với tư chất của Niên nhi thì khó mà thành công.” Vương phu nhân có chút lo lắng. “Còn chưa qua kỳ đánh giá Trúc Cơ, mọi chuyện đều chưa thể nói trước được, biết đâu Niên nhi của muội lại được đánh giá cao, thành công bái nhập Thái Hư Sơn thì sao?” Nghe lời an ủi của các tỷ tỷ, Hạ Uyển Uyển cũng hiểu thêm về Thái Hư Đạo Tông. Vốn dĩ nàng đã định để Trần Dật thử sức, bây giờ nghe thấy nhiều người có ý định như vậy, trong lòng càng thêm quyết tâm. “Đợi thêm một chút xem sao...” Nàng cũng không biết mấy vị phu nhân ít ra ngoài này có gì để trò chuyện. Chỉ cần đến Phương Hoa Viên bái phòng, hầu như đều lưu lại đến gần tối mới rời đi. Do đó, buổi trưa mấy người sẽ dùng bữa tại Hầu phủ, mấy đứa nhỏ dĩ nhiên cũng ăn cùng. Nhưng Trần Dật lại có phần ăn thêm đặc biệt của riêng mình…xoài Tây Lục. “Dật ca ca, có thể cho muội ăn một quả không?” Quận chúa Đỗ Ngạn nhìn hắn với ánh mắt đầy mong chờ. Trần Dật cười từ chối. Đùa sao, hắn miễn nhiễm với tác dụng của Tán Cốt Tán mới dám ăn xoài này thường xuyên. Nếu để Đỗ Ngạn ăn một quả, lỡ như làm hại đến sức khỏe của nàng thì phiền phức to. “Keo kiệt!” Đỗ Ngạn bĩu môi. Những người khác, nhất là Vương Vĩnh Niên muốn thử, thấy hắn từ chối liền ngoan ngoãn không lên tiếng. Trần Dật không để ý đến những suy nghĩ trẻ con của bọn hắn, tự mình ăn xoài. Nhưng, sau khi ăn xong, không thấy màn sáng quen thuộc xuất hiện, hắn không khỏi giật mình. Không có thông báo từ bảng hệ thống? Trần Dật triệu hồi bảng hệ thống nhìn một cái. Sau khi xác nhận không thấy có thông báo điểm nghịch tập tăng lên, hắn khẽ nhíu mày. Xoài độc của ta, hết rồi? Trần Dật thử nghiệm vài lần, cuối cùng xác nhận, vấn đề không phải là do hệ thống phát hiện ra hành vi gian lận của hắn, mà là những trái xoài này đã không còn hiệu dụng của Nguyễn Cốt Tán. Ít nhất thì Trần Viễn đã ăn vài quả xoài mà không hề có dấu hiệu gì bất thường, còn tán dương hắn "Nhị đệ cuối cùng cũng học được cách chia sẻ". Cái này khiến cho Trần Dật vừa đau lòng, vừa khó hiểu. Theo suy đoán ban đầu của hắn, vị đại nương này tuyệt đối không thể để cho hắn thuận lợi thông qua kỳ đánh giá Trúc Cơ được. Bây giờ không để cho hắn ăn Nguyễn Cốt Tán nữa, chỉ sợ một phần là bởi vì nàng phát hiện thể chất của hắn không bị ảnh hưởng, một phần khác cũng có thể là lo lắng những công tử quyền quý đến thăm Hầu phủ có thể vô tình ăn phải. “Chẳng lẽ thật sự bị ta đoán trúng?” Trần Dật nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất, trong lòng càng thêm cảnh giác. Sau đó một đoạn thời gian, nếu không cần thiết, hắn tuyệt đối không bước chân ra khỏi Phương Hoa Viên một bước. Không chỉ vậy, hắn còn đặc biệt tìm đến vị giáo tập dạy kiếm pháp cho bọn hắn, xin một thanh kiếm gỗ để phòng ngừa bất trắc. Lấy tạo nghệ kiếm pháp hiện nay của hắn, cho dù thân thể không đủ mạnh, tu vi cũng chưa đủ để hỗ trợ, nhưng kinh nghiệm cùng với tầm mắt của hắn vẫn còn. Lại thêm thanh tiểu ngọc kiếm trên cổ tay hắn, cho dù không có nội lực, hắn vẫn có thể đánh một trận, ít ra vẫn tốt hơn là không làm gì cả. Bất quá, thực tế lại chứng minh Trần Dật dường như đã lo lắng quá mức. Cho đến khi kỳ đánh giá Trúc Cơ cận kề, hắn vẫn hề không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, cũng không có người lạ nào tiếp cận Phương Hoa Viên. Cái này khiến cho hắn có chút không rõ tình hình, thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Chu Uyển Nghi đã từ bỏ ý định hãm hại hắn. “Thôi, chung quy cũng là chuyện tốt.” “Nếu đại nương cứ không ngừng quấy rối, ta trái lại sẽ thêm phiền não.” Trần Dật nhìn Trần Viễn đại ca, người cũng mới ba tuổi như hắn, thầm cười. Hắn vẫn có thể tìm cách khác để thu thập điểm nghịch tập, nhưng tình cảm giữa hắn cùng với đại ca khó khăn mới tạo dựng được, không thể dễ dàng bỏ qua. Aiz, lại là một ngày nhớ xoài độc... ... Thoáng cái đã đến ngày đánh giá Trúc Cơ. Trong tháng Chạp lạnh giá, cả Vũ An Hầu phủ đều không cảm thấy lạnh, đều vì hôm nay là ngày hai vị thiếu gia của Hầu phủ cùng tham gia đánh giá Trúc Cơ. Ngoại trừ Trần Thái Bình không ở phủ cùng với các tướng sĩ Vũ An quân, những người còn lại bao gồm cả lão phu nhân Trần gia đều tập trung bên ngoài Phương Hoa Viên. Ngay cả Chu Uyển Nghi đang mang thai cũng được các nha hoàn cẩn thận đỡ đến đây. “Uyển Nghi, thân thể ngươi bất tiện, hay là trở về chờ đợi?” Lão phu nhân ngồi trên ghế thái sư, chống gậy, tóc bạc trắng được chải gọn gàng, gương mặt già nua nhưng vẫn bình thản, trong tay cầm một chuỗi hạt bồ đề. “Nãi nãi, ta không sao.” Chu Uyển Nghi mặc một bộ áo bông rộng rãi vừa vặn, khuôn mặt hơi tròn trịa nở nụ cười, khí chất so với thường ngày càng thêm đoan trang và lịch sự. “Xuân Lan, chăm sóc cho phu nhân cẩn thận.” Lão phu nhân không nói thêm gì nữa, chỉ ra hiệu cho mấy nha hoàn đứng cạnh Chu Uyển Nghi. Sau đó, bà quay sang Hạ Uyển Uyển đang có chút lo lắng, mỉm cười nói: “Uyển Uyển cũng không cần quá lo lắng, Viễn nhi cùng với Dật nhi đều là huyết mạch chính thống Trần gia, thiên phú võ đạo chắc chắn không tệ.” “Nãi nãi nói đúng.” Hạ Uyển Uyển cúi đầu trả lời. Nàng có thể cảm nhận được sự cải thiện trong thái độ của lão phu nhân đối với mình, nhưng lúc này nàng cũng không có tâm trí để vui mừng. Huyết mạch là huyết mạch, nhưng đánh giá Trúc Cơ lại là chuyện khác. Chẳng phải huyết mạch của hoàng đế Ngụy gia cũng có người không qua được đánh giá Trúc Cơ đó sao? Nàng chỉ hy vọng đánh giá Trúc Cơ của Dật nhi có thể đạt mức trung bình trở lên, như vậy hắn sẽ có thể tham gia kỳ khảo hạch của Thái Hư Đạo Tông vào Tết Trung Thu năm sau.