Chương 2: Tiểu hài tử có thể có cái gì ý đồ xấu gì?

"Dật nhi, Dật nhi?" Hạ Uyển Uyển nhìn thấy sắc mặt của Trần Dật trở nên khó coi, không khỏi lo lắng nói. Trần Dật lấy lại tinh thần, vội vàng nắm lấy vạt áo của nàng, lộ ra một khuôn mặt tươi cười. Trong lòng thầm nghĩ, chết tiệt, không có chú ý kêu thành tiếng. "Ngươi muốn dọa chết mẫu thân sao?" Hạ Uyển Uyển từ lo lắng chuyển sang vui mừng, trán của nàng chạm nhẹ vào trán của hắn, yêu thương nói. Trần Dật nghĩ bụng, chính hắn mới bị dọa chết đây, cho dù ai nhìn thấy nhiệm vụ hoang đường như vậy cũng sẽ không kìm được mà muốn chửi thề. "Uyển Uyển muội muội, muội ở đây à?" Lúc này, một mỹ phụ nhân khác cũng mặc gấm vóc, bế theo một đứa bé, tiến tới. Hạ Uyển Uyển bế Trần Dật đứng dậy hành lễ, "Uyển Nghi tỷ tỷ." Trần Dật nhìn người tới, trong mắt lóe lên sự cảnh giác. Đây chính là Đại phu nhân Chu Uyển Nghi, người mà hắn nghi ngờ là "hung thủ" thực sự hãm hại mình. "Giữa tỷ muội chúng ta không cần phải khách sáo như vậy," Chu Uyển Nghi nắm lấy tay Hạ Uyển Uyển, vẻ mặt đầy quan tâm: "Vừa rồi nghe giọng muội đầy lo lắng, là Dật nhi xảy ra chuyện gì sao?" Hạ Uyển Uyển ngập ngừng nói: "Dật nhi có lẽ là đói rồi..." "Đói rồi? Thế thì không được! Trong lễ chọn đồ mà đói bụng, rất dễ khiến Dật nhi chọn phải đồ ăn." "Vậy... Vậy để muội đi tìm nhũ mẫu cho Dật nhi bú chút." "Không kịp nữa rồi," Chu Uyển Nghi lấy từ trong áo ra một túi nhỏ đưa cho nàng: "Đúng lúc tỷ có chuẩn bị sẵn ít bánh cho Viễn nhi, muội cho Dật nhi ăn một ít đi." "Chuyện này..." "Đừng từ chối nữa, kéo dài thêm chút nữa là đến lúc làm lễ rồi." Hạ Uyển Uyển đành phải nhận ơn lần nữa, cúi đầu nói: "Đa tạ Uyển Nghi tỷ tỷ." "Được rồi, muội cứ chăm sóc Dật nhi đi, tỷ đi tìm phu quân." "Tỷ tỷ đi thong thả." Sau khi Chu Uyển Nghi rời đi, Hạ Uyển Uyển lập tức xé một mẩu nhỏ từ chiếc bánh, cẩn thận đút cho Trần Dật. "Dật nhi ngoan, ăn chút đồ sẽ không đói nữa." Trần Dật ngập ngừng vài giây, cuối cùng vẫn ăn miếng bánh. Nhưng trong lòng hắn lúc này đã lạnh lẽo như băng. Chu Uyển Nghi vì muốn hắn trong lễ chọn đồ chỉ chọn đồ ăn, thật sự đã dụng tâm rất nhiều! Nàng ta trước tiên mượn tay phụ thân cho hắn nuốt "Tham Thực Đan", sau đó chuẩn bị sẵn bánh, để phòng trường hợp hắn có biểu hiện bất thường khiến cho người khác phát hiện. Nếu không phải Trần Dật có ký ức kiếp trước, e rằng tất cả mọi người đều sẽ bị nàng lừa. Giống như Hạ Uyển Uyển, bị hại mà vẫn nhớ ơn nàng ta. Nghĩ đến đây, Trần Dật càng thêm tức giận. "Đã vậy, ngươi muốn phá hủy lễ chọn đồ của ta, vậy ta liền đi phá hư Trần Viễn, dù sao thằng nhóc đó lớn lên cũng chẳng quan tâm gì đến huynh đệ..." Khoan đã, lớn lên? Trần Dật đột nhiên lóe lên suy nghĩ, liền nhìn về phía màn sáng. "Suýt nữa thì quên." "Hiện giờ ta mới một tuổi, Trần Viễn cũng vậy." "Ta không đánh thắng được Trần Viễn ở Lục Phẩm, nhưng hiện tại thì có thể đánh thắng được hắn." Nghĩ đến đây, Trần Dật không khỏi nắm chặt nắm đấm nhỏ, vung lên hai lần, đây mới là phương thức mở chính xác của hệ thống nghịch tập! Hạ Uyển Uyển thấy dáng vẻ của nhi tử, cười cười rồi chỉnh lại y phục cho hắn. "Khi làm lễ chọn đồ không được nghịch ngợm như vậy, cẩn thận phụ thân con lại đánh vào mông." Trần Dật cười toe toét. "Cứ chờ mà xem, con sẽ không nghịch... Chắc chắn không!" ... Gần đến giữa trưa, các vị quan khách dự lễ ngồi quây quần bên trong đại sảnh, ngay cả Trấn Bắc Vương Đại Ngụy cũng đích thân tới. Trên tấm thảm mây hạc ở trung tâm, lúc này đã bày tám chiếc bàn nhỏ, trên mỗi bàn đều có một khay ngọc trắng được chạm khắc tinh xảo. Trong khay có đao, kiếm, ấn, bút, bàn tính, sách, kéo cùng với khăn tay, là những đồ vật để cho hài tử chọn. Ngoài ra còn có bốn khay đặt dưới đất, chứa gà, vịt, cá, thịt. Đến lúc này, Trần Dật mới biết. Thì ra những vật phẩm này đều được cung phụng bên trong từ đường tổ tiên, được tưới nhuần bởi linh hồn anh dũng của các đời Trần gia, mỗi món đều sở hữu năng lực đặc biệt. Ví dụ như đao, kiếm, chủ yếu giúp tăng cường thể chất cùng với thiên phú về võ đạo. Ấn thì giúp người sớm thông minh, nâng cao trí nhớ cùng khả năng lý giải văn chương. Các vật khác như kéo, khăn tay, bàn tính cũng đều có hiệu quả đặc biệt. Còn về mấy đĩa gà, vịt, cá, thịt, tuy nhìn rất ngon miệng nhưng lại là những vật vô dụng nhất. Cũng chẳng trách những đứa trẻ chọn đồ ăn đều sẽ bị người ta chê cười. "Hầu gia, giờ lành đã đến." Lúc này, quản gia bước tới nhắc nhở. Vũ An Hầu Trần Thái Bình lập tức nâng lên chén rượu, cười nói: "Hôm nay làm lễ chọn đồ cho Viễn nhi cùng với Dật nhi, cầu xin tổ tiên ban phúc bảo vệ hậu duệ Trần gia ta không làm mất đi vinh quang của tổ tiên..." Sau một bài diễn văn dài dòng, hắn quay sang ra hiệu cho Chu Uyển Nghi cùng với Hạ Uyển Uyển: "Cho Viễn nhi cùng Dật nhi tiến lên chọn đồ đi." "Vâng." Chu Uyển Nghi bước lên trước, đặt Trần Viễn vào trung tâm của các vật phẩm chọn đồ, rồi nhanh chóng lùi lại bàn chính, sau khi nàng rời đi, Hạ Uyển Uyển cũng cẩn thận đặt Trần Dật xuống. Trần Dật nở một nụ cười an ủi nàng, ra hiệu cho nàng đừng lo lắng, Hạ Uyển Uyển cũng mỉm cười, vuốt nhẹ má hắn rồi mới từ từ rút lui khỏi phạm vi của nghi lễ. "Mọi người kiên nhẫn chờ đợi, cũng là để chứng kiến Viễn nhi cùng Dật nhi chọn đồ," Trần Thái Bình thấy hai nhi tử đã ngồi vào trung tâm của nghi lễ, liền trầm giọng nói. Cho hù hắn là Vũ An Hầu quyền cao chức trọng, nhưng lúc này trong lòng cũng có chút căng thẳng. Càng là gia tộc lâu đời, bọn hắn càng coi trọng nghi lễ chọn đồ. Cái này không chỉ là vì các vật phẩm chọn đồ có thể giúp phát triển đời sau, mà còn thể hiện sự tiếp nối vững vàng của gia tộc. Sau khi xung quanh đã yên tĩnh trở lại, Trần Viễn bắt đầu di chuyển trước. Hắn quan sát một vòng, ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi đao kiếm nhỏ xinh sáng bóng. Sau đó hắn chuyển từ tư thế ngồi sang nằm sấp, tay chân cùng dùng để chậm rãi bò tới, tuy tốc độ không nhanh, nhưng đủ để khiến những người dự lễ nở nụ cười. "Viễn thiếu gia quả nhiên có mắt tinh đời." "Không hổ là huyết mạch của Hầu gia, thiên phú võ đạo vượt trội." "Giờ chỉ còn chờ Dật thiếu gia nữa..." Ngay cả Trần Thái Bình cũng khẽ gật đầu, trái tim đang lo lắng cũng dần bình tĩnh lại. Chu Uyển Nghi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ mỉm cười nhìn Trần Viễn, chỉ có Hạ Uyển Uyển là lo lắng, không hiểu sao Dật nhi vẫn chưa động đậy. Rất nhanh, khi Trần Viễn đã tiến rất gần đến thanh ngọc kiếm , ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hắn. "Được rồi!" "Chỉ còn hai bước nữa, Viễn thiếu gia sẽ nắm lấy thanh kiếm ngọc!" Có người thậm chí đã cúi mình chúc mừng: "Chúc mừng Hầu gia, chúc mừng Hầu gia." Trần Thái Bình mỉm cười bình thản: "Viễn nhi chắc là thích luyện kiếm." Lúc này, trên mặt Chu Uyển Nghi mới hiện lên nét rạng rỡ, miệng cười nói: "Phu quân, Viễn nhi chỉ là may mắn thôi, vẫn phải xem Dật nhi..." Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe thấy Hạ Uyển Uyển reo lên vui mừng: "Dật nhi động rồi!" Nghe vậy, Chu Uyển Nghi dừng lại, nhìn về phía trung tâm, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc. ... Lúc này, Trần Dật đã dùng cả tay chân, bò thẳng về phía Trần Viễn. Trước đó, hắn không hề động đậy, chỉ để chờ khoảnh khắc này, khi Trần Viễn sắp lấy được vật phẩm chọn đồ, khi Chu Uyển Nghi mỉm cười! Ban đầu, khi Trần Dật mới xuyên không đến đây, hắn chỉ muốn nhanh chóng lớn lên, sống thoải mái như một công tử quyền quý. Hắn chưa từng nghĩ đến việc tranh đoạt võ đạo, hay tranh giành gia sản với đại ca. Nhưng hôm nay, hắn nhận ra "Ta không giết Bách Nhân, Bách Nhân lại muốn hại ta." Không còn cách nào khác! "Nếu các ngươi muốn hại ta, vậy thì ta cũng không ngại cho các ngươi biết như thế nào là 'tàn nhẫn'!" Mang theo ý nghĩ này, Trần Dật di chuyển nhanh nhẹn và vững vàng. Hắn kịp thời kéo Trần Viễn ra trước khi hắn chạm vào thanh kiếm ngọc, rồi thuận thế đạp một chân vào mặt hắn. "Đi chỗ khác chơi đi!" Trần Viễn bị đạp lăn một vòng, ngã ngồi xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ngơ ngác. "Cái này..." Mọi người hai mặt nhìn nhau, từ trước đến giờ chưa ai từng chứng kiến một cảnh tượng như vậy trong lễ chọn đồ. "Hắn, ta, ừm, tại sao Dật thiếu gia lại...?" "Im miệng!" Trên bàn chính, một nhà Vũ An Hầu cũng nhíu mày. Trên mặt Chu Uyển Nghi không còn nụ cười, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào Trần Dật. Hạ Uyển Uyển cũng cảm thấy vô cùng lúng túng, muốn giải thích vài lời cho Trần Dật nhưng lại không biết phải nói cái gì, đành bất lực nhìn Trần Thái Bình cầu cứu. "Để xem tiếp đã, nghi lễ còn chưa kết thúc," Trần Thái Bình cũng bị tình cảnh này làm cho dở khóc dở cười, nhưng việc cả hai đứa nhi tử đều nhắm vào thanh kiếm ngọc cũng khiến cho hắn phần nào cảm thấy hài lòng. Bất quá, niềm vui của hắn nhanh chóng tan biến. Chỉ thấy Trần Dật sau khi giành được thanh kiếm ngọc không hề dừng lại, mà quay người tiếp tục bò về phía Trần Viễn. Hắn không quên mình còn nhiệm vụ phải hoàn thành, dù sao thì hành động cướp vật phẩm chọn đồ vừa rồi của hắn cũng đã là trái ngược với quy tắc, nên việc làm thêm một chuyện nữa cũng không thành vấn đề. "Ê a." "A…a." Cứ thế, hai đứa trẻ ôm lấy nhau, miệng phát ra những tiếng kêu ngô nghê, lăn lộn qua lại. Chỉ có điều, Trần Dật thì nắm chặt nắm đấm nhỏ xíu của mình, đấm loạn xạ, còn tay cầm thanh kiếm ngọc thì chọc thẳng vào những chỗ mềm của Trần Viễn. Trần Viễn chỉ biết chống cự một cách yếu ớt, chẳng thể làm gì hơn. Chẳng mấy chốc, Trần Viễn bị đánh đến mức bật khóc nức nở, hoàn toàn bại trận. 【Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng: Kiếm đạo nhập môn】 【Xin mời ký chủ tìm nơi yên tĩnh để nhận thưởng】 Nhìn vào màn hình ánh sáng của hệ thống, Trần Dật thầm nghĩ, quả nhiên, hệ thống nghịch tập này có thể sử dụng theo cách này. "Phu quân, nhanh lên, bảo Dật nhi dừng lại!" Đến lúc này, Chu Uyển Nghi không thể chịu đựng thêm được nữa, liền lên tiếng. Trần Thái Bình chỉ có thể cười khổ lắc đầu, biết rõ trong nghi lễ chọn đồ, bất kỳ ai cũng không được can thiệp. Đây không chỉ là quy định gia tộc mà còn là thiên quy. Chu Uyển Nghi nhìn sang Hạ Uyển Uyển, giọng nói lo lắng: "Muội muội, muội mau bảo Dật nhi dừng lại, không thể để ảnh hưởng đến Viễn nhi chọn đồ được." Hạ Uyển Uyển vốn đã cảm thấy có lỗi, liền nhanh chóng đồng ý, hướng phía Trần Dật lên tiếng: "Dật nhi ngoan, mau buông ca ca ra." Nghe thấy giọng mẫu thân, Trần Dật mở to đôi mắt trong sáng nhìn về phía Hạ Uyển Uyển đang ngồi trên bàn chính. Hắn không hề lo lắng sẽ bị phát hiện hay trách phạt, bởi vì ai cũng cho rằng một tiểu hài tử thì làm gì có ác ý, hắn chỉ đang "chơi đùa" thôi mà. "Mau lại đây với mẫu thân nào." Hạ Uyển Uyển nhẹ nhàng gọi. Trần Dật nở nụ cười, nhưng không bò về phía mẫu thân, mà lại bò sang bên khác, xé một cái đùi gà. Trước ánh mắt ngạc nhiên như gặp quỷ của mọi người, hắn liền nhét ngay cái đùi gà vào tay Trần Viễn, còn giả vờ giúp Trần Viễn lau khô nước mắt. Nhìn hành động của hắn, dường như hắn đang nói với mọi người: Các người thấy chưa, Viễn ca ca không phải bị ta đánh khóc đâu, mà là đói bụng thôi. Nếu không thì làm sao sau khi cầm đùi gà lại không khóc nữa? "Tê——" Mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. "Viễn Thiếu gia cầm đùi gà, chẳng phải là lễ chọn đồ đã kết thúc rồi sao?" "Đúng vậy, hơn nữa là do chính tay Dật thiếu gia đưa đùi gà cho Viễn thiếu gia, chỉ sợ Hầu gia..." Ngay cả Trấn Bắc Vương gia, người vẫn ngồi theo dõi, cũng bị hành động táo bạo của Trần Dật thu hút, thầm cười: "Thái Bình à, đứa con thứ hai của ngươi chắc chắn có tương lai rạng rỡ hơn cả ngươi đấy, e là sau này ngươi sẽ phải đau đầu vì nó đấy." Nghe thấy những lời bàn tán của khách mời xung quanh, Trần Thái Bình muốn cười nhưng không thể, muốn giận nhưng lại biết lúc này không thích hợp. Cuối cùng, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, tuyên bố: "Lễ chọn đồ hôm nay, kết thúc!" Chỉ đến lúc này, Trần Dật mới nháy mắt với Chu Uyển Nghi đang có vẻ mặt khó coi, nụ cười vẫn ngây thơ vô tội. Đại nương, kết quả này, chắc ngài hài lòng lắm nhỉ?