Chương 24: Ta thấy được một thanh kiếm(2)

Chờ bọn hắn đi xa, tiểu hòa thượng lại quét dọn thêm một lát, rồi lau mồ hôi trên trán, ngây ngốc nhìn về phía tượng Phật. Lúc này, một bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh hắn, nhìn tượng Phật đã được quét sạch sẽ, hỏi: "Phù Trần, đang nhìn gì vậy?" "Sư phụ, con, con thấy một thanh kiếm." "Kiếm?" Bóng dáng cao lớn mặc một chiếc cà sa đỏ thẫm, khuôn mặt anh tuấn, nhưng lại có một bộ râu trắng không hợp với vẻ ngoài. Hắn quét mắt nhìn xung quanh, rồi nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó lại mở ra. Trong đôi mắt tròn xoe, mơ hồ có nửa đóa sen, chiếu rọi ra một thanh trường kiếm nhỏ bé nhưng tựa như cao vút tận trời. Hắn không khỏi tán thán: "Phù Trần nhìn không sai, đó đích thực là một thanh kiếm." "Sư phụ, vậy hắn cũng sẽ đến Thái Chu Sơn sao?" "Đi được hay không, còn phải xem cơ duyên của hắn." "Ồ." Tiểu hòa thượng như hiểu như không, gật gật đầu, "Vậy khi nào con mới có thể lên Thái Chu Sơn để độ hóa công đức?" "Chờ khi vi sư viên tịch, đó chính là lúc ngươi rời núi." Đại hòa thượng cười ha hả, xoa đầu tiểu hòa thượng, đôi mắt sáng ngời thoáng qua một tia mệt mỏi. Đến lúc đó, cũng là lúc đại tranh Phật môn! ... Không qua bao lâu sau, Trần Dật cùng với mấy người rời khỏi Đại Không Tự, thừa dịp trời đã tối, liền đi vào Bảo Hoa Nhai phồn hoa ở ngoại thành. Khác với sự thanh tịnh của Đại Không Tự, Bảo Hoa Nhai lại ồn ào náo nhịp. Cho dù màn đêm đã buông xuống, nhưng nơi này vẫn cửa hàng san sát, dọc đường còn có nhiều quán ăn vặt, các tiểu thương thỉnh thoảng lại mời gọi khách qua đường đến thưởng thức đèn hoa. Cho dù Trần Dật đã từng thấy qua những tòa nhà cao tầng, đèn neon lấp lánh ở kiếp trước, nhưng khi chứng kiến nơi phồn hoa của phủ Kinh Đô này, hắn vẫn không khỏi thán phục. Đặc biệt là trên những tòa lầu các gần phố, từ những khung cửa sổ mở rộng, có các ca cơ xướng ca từ, cùng với tiếng nhạc cụ hòa tấu, tiếng tỳ bà ngân vang, đều ca ngợi sự thịnh vượng của đại Ngụy triều . “Tết Nguyên Tiêu thật là náo nhiệt.” Chu Ngọc cùng với Hạ Uyển Uyển đi trước, thỉnh thoảng dừng lại ngắm nghía những món đồ mới lạ trên các sạp hàng. Những thứ như trang sức, bảo thạch lấp lánh hoặc trâm cài hoa mà nữ nhân hay dùng. Trần Dật thấy Lâm Tuyết Như chỉ đứng nhìn mà không tiến tới, liền hỏi: “Muội không thích sao?” Lâm Tuyết Như lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét trưởng thành không phù hợp với tuổi tác: “Trong nhà có nhiều lắm, mẫu thân cũng không thích.” Trần Dật thoáng suy nghĩ, nhìn nàng một cái. Vị hôn thê định mệnh này của hắn dường như thật sự khác biệt với những đứa trẻ khác. Trước đây khi học tập ở phủ, hắn đã có chỗ phát giác. Khi Vương Vĩnh Niên ồn ào không chịu học, Lâm Tuyết Như sẽ nhíu mày. Khi Đỗ Nhạn tỏ vẻ kiêu kỳ của quận chúa, Lâm Tuyết Như cũng không vui... Trần Dật nghĩ thầm, không nghĩ tới nàng lại là một tiểu nữ tử rất biết giữ quy củ, lại ham học hỏi tiến bộ. Không biết sau này lớn lên, nàng có trở thành người mà chính nàng cũng không thích hay không. Mấy người đi quanh phố Bảo Hoa, mua vài món ăn vặt và đồ dùng, nói cười vui vẻ. Ít nhất Trần Dật cảm thấy rất vui. Từ khi hắn đến thế giới này, bị hạn chế bởi tuổi tác, hắn chỉ có ba lần ra khỏi phủ. Hầu như là mỗi năm một lần. Đoán rằng sau lễ Nguyên Tiêu lần này, lần sau hắn ra khỏi phủ e rằng sẽ là lúc tham gia kỳ khảo hạch nhập môn của Thái Hư Đạo vào Trung Thu. “Thái Hư Đạo!” Trần Dật nhìn tòa tháp chín tầng cách đó không xa, biết rõ nơi đó chính là phân tông của Thái Hư Đạo tông tại phủ Kinh Đô. Thật lòng mà nói, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện bái sư vào Thái Hư Đạo tông. Nhưng hắn biết phu thê Võ An Hầu đều mong muốn hắn tham gia, có đậu hay không không quan trọng, nhưng nhất định phải tham gia. Tất nhiên, còn có đại ca Trần Viễn cũng tham gia. “Dật ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy?” Lúc này, Lâm Tuyết Như kéo tay áo hắn, hỏi. “Ta à, ta đang nghĩ mấy cái đèn lồng đó làm sao mà bay lên trời được.” Trần Dật tùy tiện bịa ra một lý do. Thế giới này tuy có đèn Khổng Minh, nhưng rõ ràng không gọi như vậy, mà gọi là “Phi Tiên.” Người xưa truyền lại rằng, điều ước được treo dưới “Phi Tiên” khi bay đến thiên giới sẽ được thực hiện. “Muội biết, đó là nhờ pháp lực của tiên nhân!” Lâm Tuyết Như chắc chắn nói. Trần Dật cười vài tiếng, trêu chọc: “Muội đã gặp tiên nhân chưa mà dám chắc như vậy?” “Ta còn nói là do lửa đốt nóng không khí, dẫn đến hiện tượng giãn nở vì nhiệt, từ đó tạo ra lực nâng cho đèn lồng, giúp nó thoát khỏi trọng lực mà bay lên trời.” Khuôn mặt nhỏ của Lâm Tuyết Như ngây ra, rõ ràng bị mấy từ “giãn nở vì nhiệt” và “trọng lực” làm cho hoang mang. Trần Dật nhìn bộ dạng ngây ngô của nàng mà cười không ngừng, tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều. Thái Hư Đạo tông, Hầu phủ gì đó, đối với hắn mà nói, đều chỉ là chỗ dừng chân bên trên lữ trình nhân sinh của hắn mà thôi. Đến trạm thì xuống xe, khi xe đến lại lên xe, chỉ đơn giản vậy thôi. Không bao lâu sau, Chu Ngọc cùng với Hạ Uyển Uyển cũng mua vài chiếc “Phi Tiên,” gọi hai đứa cùng viết nguyện vọng rồi treo lên móc ở bên dưới “Phi Tiên.” “Không được nhìn trộm đâu nhé, nếu nhìn trộm sẽ không còn linh nghiệm nữa.” Lâm Tuyết Như cẩn thận bảo vệ tờ giấy của mình, viết lên hai hàng chữ. Trần Dật trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu này còn biết giữ bí mật nữa. Tất nhiên, hắn cũng không để ai thấy được hắn đã viết: “Trên trời Bạch Ngọc Kinh, dưới đất Kiếm Trường Sinh.” Sau đó, hắn gạch bỏ rồi viết lại: “Trên trời Bạch Ngọc Kinh, Kiếm Đạo vấn Trường Sinh.” Trần Dật hài lòng gật đầu, tài văn nổi bật. Đây có lẽ là nguyện vọng mà sâu bên trong lòng hắn khao khát nhất, vô thức viết ra. Nguyện vọng được treo trên “Phi Tiên,” khi đèn lồng được thắp sáng, bay lên bầu trời đêm đầy ánh sao cùng ánh trăng. “Dật ca ca, huynh nói nó có bay lên thiên giới không?” Lâm Tuyết Như chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn chiếc “Phi Tiên” của nàng bay đi mà hỏi. “Sẽ bay đi,” Trần Dật không muốn đả kích ý nghĩ ngây thơ của tiểu nha đầu, liền mỉm cười nói: “Có lẽ khi bọn hắn thấy điều ước của muội, bọn hắn sẽ hạ phàm giúp muội thực hiện.” “Hạ phàm?” Lâm Tuyết Như thoáng ngạc nhiên, sau đó lại ngượng ngùng liếc nhìn hắn một cái, cúi đầu e thẹn. Ơ? Trần Dật bị biểu cảm phong phú của nàng làm cho sững sờ. Này này này, sao muội lại học được cách khiến cho người khác phải thương yêu khi còn nhỏ tuổi như thế này?