Chương 31: Phụng thiên thừa vận(1)

Hai ngày sau. Trần Dật dậy từ rất sớm, được Lục La hầu hạ mặc lên một bộ trường bào màu đen mới tinh, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông đỏ viền lông thú. Mái tóc dài ngang vai được chải gọn thành một búi, nhìn vào trong gương đồng, bộ dáng mày rậm mắt to trông rất tuấn tú. "Công tử, thời tiết vẫn chưa ấm lên, nếu ra mồ hôi, nhất định nhớ kỹ phải mặc thêm áo lông này vào," Lục La cẩn thận dặn dò, không bỏ sót một chi tiết nào. "Ta nhớ rồi," Trần Dật mỉm cười đáp lại. Lần trước khi hắn bị bắt cóc vào lễ Thượng Nguyên, người khóc thương tâm nhất ngoài Hạ Uyển Uyển chính là Lục La. Bà là nhũ mẫu đã chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, tận tụy giống như thân mẫu, những điều này Trần Dật vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Vì vậy, mặc dù đôi khi hắn cảm thấy mẫu thân Hạ Uyển Uyển có phần nhu nhược, dễ bị ức hiếp, nhưng chưa bao giờ hắn phàn nàn về Lục La. "Công tử, ngài đã chuẩn bị xong, Đinh tiên sinh đang đợi ở bên ngoài." "Ừm," Trần Dật gật đầu, vuốt ve thanh tiểu ngọc kiếm, cùng Đinh Tam Tứ và những người khác tiến về võ trường. Hôm nay là ngày hắn cùng với Trần Viễn chính thức bắt đầu luyện võ. Thực tế, từ sau khi hắn cùng với Trần Viễn hoàn thành việc đánh giá Trúc Cơ, nhị thúc Trần Thái Hành đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng do hắn cần tĩnh dưỡng vì bị thương, cộng thêm việc Chu Uyển Nghi sắp sinh, Trần Viễn phải ở bên cạnh mẫu thân, nên hôm nay mới là ngày chính thức. Lúc này, Trần Dật mới cảm thấy quy tắc của hầu phủ rất phức tạp. Không nói đâu xa, chỉ riêng việc không cho nữ quyến trong phủ đến gần diễn võ trường đã khiến cho Hạ Uyển Uyển buồn bực cả một ngày. Sau đó, lão phu nhân mới gọi nàng đến để an ủi, khuyên giải, mới dẹp bỏ được ý định này. Nếu không, có lẽ lúc này Hạ Uyển Uyển đã đi theo sau Trần Dật rồi. "Dật thiếu gia, chào buổi sáng." "Dật nhi, nhớ nghe lời nhị gia." "Tam thúc tổ mẫu, tôn nhi nhớ rồi," Trần Dật lần lượt chào hỏi từng người bên trong Hầu phủ lúc đi ngang qua, đồng thời vận dụng những lễ nghi đã được học. Vừa đi qua chính đường trung viện, từ xa hắn đã thấy nhị thúc Trần Thái Hành cùng với các thúc bá khác đang đứng chờ ở bên ngoài diễn võ trường. Dường như mọi người trong phủ đều rất coi trọng việc hắn cùng với Trần Viễn bắt đầu luyện võ. "Nhị đệ, mau đến đây!" Trần Viễn sớm đã đến trước, đang nhảy nhót vẫy tay gọi hắn. "Đại ca chờ chút, ta tới ngay đây," Trần Dật mỉm cười đáp lại, sau đó vẫn như mọi lần, tiến tới chào hỏi từng vị trưởng bối. Lúc này hắn mới phát hiện, ngoại trừ hắn cùng với Trần Viễn, còn có vài tiểu hài khác cũng vừa mới Trúc Cơ. Ngoài hai hài tử của các hộ vệ trong phủ, còn lại là bốn nam nữ, đều là hậu bối của nhị thúc tổ Trần Lập Tín và tam thúc tổ Trần Lập Đức. "Đi thôi, theo ta đi vào võ trường." Thấy mọi người đã đến đông đủ, Trần Thái Hành thúc giục các trưởng bối rời đi trước, rồi dẫn theo đám hài tử bước vào bên trong võ trường. Trần Dật đi ở phía trước, nhớ lại hình ảnh đầu yêu ma cao lớn hung dữ bên trong, trong lòng không khỏi mong chờ. Mặc dù hắn không hề sợ hãi đầu yêu ma đó, nhưng nhìn cách Trần Thái Hành trả lời lần trước, hắn đoán những tiểu hài tử lần đầu tiên nhìn thấy đều sẽ sợ hãi. Tin tưởng cảnh tượng sắp tới sẽ rất thú vị. "Nhị đệ, mẫu thân nói với ta bên trong võ trường có quái vật," Lúc này, Trần Viễn kéo hắn một cái, khuôn mặt mang vẻ sợ hãi, khẽ nhắc nhở: "Chúng ta phải cẩn thận chút." Trần Dật liếc nhìn Trần Viễn một cái, nghĩ thầm, đại ca đây là sợ rồi. Hắn không nhịn được mà nổi lên tâm tư trêu đùa, giả vờ như không quan tâm nói: "Đại ca đừng tin vào mấy lời nhảm nhí đó, nơi này là hầu phủ, nếu thật có quái vật, thì đã bị phụ thân giết từ lâu rồi." "Thật vậy sao?" Trần Viễn ngẩn ra, suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu lên: "Hừm, đều là do Dương Sảng nói nhảm, lần tới ta sẽ bảo Đinh tiên sinh đánh hắn." "Ừ ừ." Trần Dật nín cười, gật mạnh đầu, "Cho dù có thật thì đại ca cũng không sợ nhỉ." "Đương nhiên rồi, ta..." Lời còn chưa dứt, Trần Viễn đã bước vào võ trường, vừa mới liếc mắt nhìn quanh, cơ thể của hắn đã liền cứng đờ. Cái này khiến cho mấy hài tử theo sau không kịp đề phòng, va vào người hắn. Đang định xin lỗi, bọn chúng liền bị thi thể đầu yêu ma trước mắt dọa cho sững sờ tại chỗ. Trần Dật đứng ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt sợ hãi, ngơ ngác của bọn chúng, không thể nhịn được nữa, cười lên ha hả. Đặc biệt là Trần Viễn bị hắn lừa gạt, không kịp đề phòng, biểu cảm trên gương mặt rất phong phú. Nụ cười cứng đờ, muốn khóc nhưng không dám, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, cơ thể run lẩy bẩy như lá cây trong gió. Trần Dật hận không thể hóa thân thành nhà khoa học, chế tạo ra máy ảnh, ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này. Giống như hắn, Trần Thái Hành đi phía trước cũng không nhịn được cười. Mà đám đệ tử sớm đã vào võ trường từ trước, đứng chờ dưới thi thể yêu ma, trên mặt cũng đều nở nụ cười. Nhưng khi bọn hắn chú ý đến Trần Dật, nụ cười liền khựng lại. "Đó là Dật thiếu gia? Sao hắn lại không sợ?" "Có phải là chưa nhìn thấy yêu thúc không?" "Không nhìn liền không sợ yêu thúc à? Những đồ đần nghĩ như vậy sớm đã lăn ra khỏi diễn võ trường rồi." Phải đến hai khắc sau, đám hài tử bị dọa sợ mới được đưa vào bên trong diễn võ trường. Bất quá đứa nào đứa nấy đều chân tay mềm nhũn, mặt mày tái mét. Ách, ngoại trừ Trần Viễn vừa đi thay y phục trở về. Hắn hồi phục rất nhanh, không chỉ lấy lại sức lực, mà gương mặt còn đỏ hồng vì xấu hổ. "Nhị, đệ!" Vừa trở lại, Trần Viễn đã nhào tới chỗ Trần Dật, giơ nắm đấm nhỏ đấm vào người hắn. "Nhị đệ, ngươi nói là không có quái vật mà!?" "Trả quần cho ta, trả quần cho ta..." Trần Dật vừa ôm đầu vừa cười ha hả. Hắn không nghĩ tới đại ca lại sợ đến mức tè ra quần, cũng cam lòng "chịu phạt."