Chương 34: Anh Vũ Huyện Nam Trần Dật

“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: “Nay có nhi tử của Vũ An Hầu Trần Thái Bình, Trần Dật, tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm chí kiên định, thiên tư thông minh, quả thật là lương tài chi quốc. “Đặc biệt phong Trần Dật làm Anh Vũ Huyện Nam, để biểu dương tinh thần dũng cảm. Ban thưởng thực ấp ba trăm hộ, để nuôi dưỡng bản thân, đồng thời khích lệ. “Do Vũ An Hầu đang ở ngoài biên cương chưa trở về, sợ để lương tài bị vùi dập, đặc chuẩn cho Trần Dật gia nhập Hưng Vũ Học Phủ, để sau này cùng các hoàng tử, thế tử tham gia khảo thí Thái Hư Đạo tông.” Lời vừa dứt. Vị Lưu công công mặt mày âm nhu, hai bên tóc mai có chút bạc, bước nhanh đến trước mặt Trần Dật, cười nói: “Tiếp chỉ đi, Tiểu Tước Gia.” Trần Dật chớp chớp mắt, nhìn sang Hạ Uyển Uyển cùng với Trần Thái Hành, thấy bọn hắn gật đầu, mới tiếp nhận thánh chỉ. “Tạ ơn Hoàng thượng ban ân.” Lúc đứng dậy, trong đầu của Trần Dật có chút mơ hồ. Thế là được phong tước rồi sao? Hắn mới hơn ba tuổi, không có công lao gì, cũng không đủ tư cách kế thừa tước vị Vũ An Hầu. Chỉ vì một lần lộ diện bên trên thành lầu mà nhận được tước vị, tại sao luôn cảm thấy hành động này của vị chí tôn kia là có ẩn ý gì đó? Còn cái gọi là “Hưng Vũ Học Phủ” kia, đây là muốn hắn làm bạn đọc cùng với một đám hoàng tử, thế tử sao? Vậy thì phần thưởng này có hơi… Khoan đã! Trần Dật chợt nghĩ đến một vấn đề—Trần Viễn, nhi tử chính thất của Trần Thái Bình, không được phong thưởng, cũng không được gia nhập Hưng Vũ Học Phủ! Hắn liếc nhìn Chu Uyển Nghi đang ngồi cách đó không xa, âm thầm nhíu mày. Đây là hành động cố ý của vị chí tôn kia, hay là… “Tiểu Tước Gia, đây là lệnh bài ra vào hoàng thành, sau ngày mốt, mong ngài đến Thanh Chính Điện đúng giờ.” Lúc này, Lưu công công đưa đến một chiếc lệnh bài lớn bằng lòng bàn tay, cười nhắc nhở: “Vị tiên sinh kia không thích những học sinh đi trễ.” Trần Dật hoàn hồn, nhận lấy lệnh bài cất đi, nói lời cám ơn rồi đứng sang bên cạnh Hạ Uyển Uyển. Chuyện hôm nay có chút kỳ lạ, hắn cần quan sát thêm. Mà sau khi hắn nhận lệnh bài, vị Lưu công công mặc trang phục gấm xanh không rời đi ngay, mà tiến đến nói nhỏ với lão phu nhân. Trần Dật vừa xoa xoa tấm lệnh bài nặng trịch màu tím vàng, vừa lắng tai nghe. Trong mơ hồ, hắn nghe lão phu nhân đáp khẽ: “...nhờ ơn Hoàng thượng quan tâm, lão thân sẽ bàn với Thái Bình rồi mới quyết định.” Lưu công công nghe vậy, nở một nụ cười nịnh nọt: “Vậy lão nô sẽ trở về bẩm báo với Hoàng thượng.” “Chư vị, cáo từ.” Đám thị nội bên trong hoàng cung vừa mới rời đi, chính sảnh lập tức trở nên náo động. Có người nói thánh ân Hoàng thượng mênh mông cuồn cuộn, có người thì tán dương Dật nhi, cũng có người chua chát nói một câu may mắn. Trần Dật không để tâm, một phần nhỏ chú ý đặt ở trên người lão phu nhân, còn phần lớn là quan sát sắc mặt của Chu Uyển Nghi. Bất quá, từ đầu đến cuối, Đại nương vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, không vui cũng không buồn, chỉ lần chuỗi hạt trên tay. Nàng thật sự đã quy y Phật môn rồi sao? Cho đến khi mọi người giải tán, Trần Dật theo Hạ Uyển Uyển trở về Phương Hoa Viên, hắn vẫn không hiểu rõ chuyện này. “Dật nhi, con được Hoàng thượng phong thưởng, mẫu thân cũng cao hứng cho ngươi, nhưng cũng rất lo lắng, ngươi biết tại sao không?” Hạ Uyển Uyển kéo hắn đi vào đình viện trong vườn, ân cần hỏi. “Không biết.” Trần Dật lắc đầu. Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là nguyên nhân của chuyện này, cùng với hậu quả của nó, hoàn toàn không chú ý đến tâm tư của mẫu thân. “Trong hoàng cung không giống như trong phủ, ở đó quy củ nghiêm ngặt hơn, hoàng thân quốc thích cũng nhiều, mẫu thân sợ ngươi sẽ bị người ta ức hiếp, lại sợ ngươi phạm lỗi bị phạt…” Hạ Uyển Uyển cũng không quan tâm hắn có nghe hay không, không ngừng căn dặn, bảo hắn phải cẩn thận, không được làm càn. “Mẫu thân yên tâm, Dật nhi sẽ giữ quy củ.” Trên khuôn mặt nhỏ của Trần Dật nở một nụ cười. Hắn làm sao có thể bị người ta ức hiếp? Còn về việc làm càn… Chỉ cần đám nhóc con đó không chọc vào hắn, hắn cũng không muốn dây dưa với bọn chúng. Một lát sau, Hạ Uyển Uyển rời đi, Trần Dật trở về phòng thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, đôi mắt nhìn chăm chú vào tấm rèm mỏng phía trên, khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ trầm tư. Nhớ lại từng cảnh tượng trước đó, hắn có thể khẳng định chuyện. Sự tình Ngụy Hoàng phong thưởng, Trần gia không hề biết trước. Đồng thời, Trần Dật còn xác định một điểm, Ngụy Hoàng làm như vậy, chắc chắn không phải là vô ý, nhất định mang theo mục đích nào đó. “Ban thưởng cho ta, nhưng không ban thưởng cho đại ca, hẳn không chỉ là vì lần xuất hiện bên trên thành lâu đó…” Ngoại trừ điểm này, hắn chỉ có thể nghĩ đến nhà Chu gia cùng với Chu Uyển Nghi. Trần Dật nhíu mày, ngay sau đó lại nghĩ đến “Hưng Vũ Học Phủ.” Đây là lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên này. Trước đó, tiên sinh khai trí cho hắn chỉ đề cập đến Kinh Đô Học Phủ. Có lẽ Hưng Vũ Học Phủ là nơi được thành lập riêng cho kỳ khảo thí nhập môn Thái Hư Đạo vào dịp Trung thu. Một nơi như vậy, để hắn đi thì không có vấn đề gì. Nhưng không để cho Trần Viễn có đánh giá Trúc Cơ cao hơn đi thì… Rất khả nghi! Rất có ý đồ! Hắn biết rõ gần đây Trần gia rất yên tĩnh, vậy thì chỉ có thể là do nhà Chu gia! “Vấn đề nằm ở Đại nương, hay là ở tổ gia gia của đại ca?” Xem ra cần phải tìm cơ hội thu thập thêm thông tin về Chu gia… Nghĩ đến đây, Trần Dật lật người định tắt đèn, thì nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra. Một bóng dáng nhỏ bé lẻn vào.