Chương 37: Cả nhà trung liệt(1)

“Ồ?” Chu Thiên Sách thấy Trần Dật không bị sát ý của mình ảnh hưởng, không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc. Sau đó, như nghĩ ra điều gì, ông quay đầu nhìn về phía tàng thư các ở sâu trong diễn võ trường, ánh mắt lại trở nên mơ hồ, ho khan vài tiếng rồi nói: “Viễn nhi, gia gia đưa ngươi về phủ.” Không ngờ Tiểu Trần Viễn lại lắc đầu không ngừng, túm lấy chòm râu hoa râm của ông, bực bội hừ hừ nói: “Tổ gia gia, con không cho phép người nói về phụ thân cùng với nhị đệ như vậy.” Chu Thiên Sách cũng không giận, khuôn mặt tràn đầy yêu thương cười nói: “Không nói, không nói nữa. Đi về phủ với tổ gia gia, được không?” “Ừm ừm.” Trần Viễn gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cười khúc khích, khoe khoang: “Tổ gia gia, nhị đệ rất tốt.” “Hắn còn dạy con một bài khúc nữa, tên là gì nhỉ, ờ, bài đồng dao.” Sắc mặt của Thiên Sách lóe lên một tia không vui, liếc nhìn Trần Dật rồi xoay người tiếp tục bước đi, không thèm để ý đến đám người Trần Thái Hành bên cạnh. Vừa đi, ông vừa cười hỏi: “Là bài đồng dao gì thế?” Tên thứ tử đó dám dạy Viễn nhi những thứ tầm thường của đám hát rong, nhỏ tuổi mà lòng dạ đã độc ác như vậy... Đáng giận! “Tổ gia gia, tôn nhi hát cho người nghe.” Nói rồi, Tiểu Trần Viễn nằm trên vai ông, nháy mắt với Trần Dật, giọng nói non nớt cất lên: “Một hai ba bốn, đốm sáng nhấp nháy...” Trần Dật cố nặn ra một nụ cười, hướng hắn phất tay. Mà tiếng hát ấy cũng biến mất sau khi Chu Thiên Sách bước ra khỏi diễn võ trường, bóng dáng của bọn hắn dần dần trở nên mờ nhạt. “Nhị gia, bây giờ phải làm sao đây?” Vài vị giáo tập trong diễn võ trường nhìn nhau, mặt đầy khổ sở, rõ ràng là không có cách nào với vị Kính Nghiệp Hầu này. Bọn hắn rất hiểu mối quan hệ giữa hai nhà Trần Chu, phu nhân của Hầu gia nhà mình chính là tôn nữ của Chu Thiên Sách. Nếu làm căng thẳng thêm, cũng chẳng khác gì tự mình đánh vào tay mình, truyền ra ngoài chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Trần Thái Hành thở dài, nhíu mày suy nghĩ vài giây, sau đó ra lệnh: “Lão Đinh, ngươi mau đến chỗ lão phu nhân xác nhận một chút, đi nhanh về nhanh.” “Vâng, nhị gia.” “Những người khác trở về tiếp tục tu luyện, thời gian lãng phí phải bù gấp đôi!” “Vâng, tổng giáo tập!” Chờ mọi người tản đi, Trần Thái Hành mới đến trước mặt Trần Dật, tay to đặt lên đầu hắn, cười to nói: “Thằng nhóc này, dám không thay đổi sắc mặt trước lão Hầu gia, lớn lên chắc chắn là một đại hán tử!” Trần Dật không bởi vì câu tán dương này mà cảm thấy vui vẻ. Im lặng vài giây, hắn ngẩng đầu hỏi: “Nhị thúc, người có thể nói cho ta nghe về chuyện của Chu... gia gia được không?” “Lão Hầu gia ư?” Khuôn mặt thô kệch của Trần Thái Hành thoáng hiện vẻ không tự nhiên, như thể đây là một chủ đề mà hắn rất kiêng kỵ. Bất quá, nghĩ đến dáng vẻ bá đạo vừa rồi của Chu Thiên Sách, một bụng đầy oán khí không thể không trút ra, hắn hỏi: “Dật nhi muốn biết gì?” Trần Dật do dự hai giây, đáp: “Hắn hình như không thích ta?” Thực ra, trong lòng hắn lúc này đã coi Chu Thiên Sách là kẻ thù số một. Ác ý trước cổng đông thành, uy áp trời đất, cùng với sát ý không chút che giấu lần này. Tất cả đều khiến hắn hiểu ra, Chu Thiên Sách muốn diệt trừ hắn! “Không thích ư?” Trần Thái Hành lắc đầu cười khổ: “Hắn không phải chỉ đối với ngươi, mà ngoài Chu tẩu tử cùng với Viễn nhi ra, hắn chẳng thích ai bên trong Trần gia chúng ta cả.” “Không thích ai cả?” Trần Dật ngạc nhiên. "Nói ra thì dài, nhưng những chuyện này sớm muộn gì ngươi cũng biết thôi..." Tiếp đó, Trần Thái Hành không nói quá nhiều, chỉ đơn giản kể lại một vài chuyện về Chu Thiên Sách. Hóa ra, hai mươi năm trước, vào đầu cuộc chiến kéo dài ba năm khi “Yêu Hoàng Nam Hạ”, người trấn giữ Bắc Hùng Quan chính là Kính Nghiệp Hầu Chu Thiên Sách. Do không nắm bắt được tình hình, khi quân đội yêu ma đến trước Bắc Hùng Quan, binh lính đóng giữ chỉ có thể ứng chiến trong tình thế bất ngờ. Có thể tưởng tượng được kết cục sẽ như thế nào. Chỉ trong năm ngày, Kính Nghiệp quân do Chu Thiên Sách chỉ huy đã thiệt hại hơn phân nửa, ngay cả hai nhi tử của hắn cũng anh dũng hy sinh. Mãi đến hai ngày sau, Trấn Bắc Vương mới dẫn đại quân bắc tiến tiếp viện, ổn định tình hình Bắc Hùng Quan. Nếu chỉ có thế, cho dù Kính Nghiệp quân của Chu Thiên Sách thiệt hại nặng nề, nhưng giữ được Bắc Hùng Quan không thất thủ, triều đình vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng sau đó, một trận đại chiến đã khiến cho quân sĩ dưới trướng Trấn Bắc Vương chịu tổn thất nặng nề. Về chi tiết của trận chiến đó, Trần Thái Hành không nói nhiều. Chỉ nói sau trận chiến kia, Chu Thiên Sách bị trọng thương, vài người nhi tử của hắn cũng lần lượt bỏ mạng dưới tay yêu ma. Cũng trong trận chiến đó, lão thái gia của Trần gia cũng đã anh dũng hy sinh. Nhưng kết hợp với những gì Trần Thái Hành nói trước đó, Trần Dật suy đoán có lẽ đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong trận chiến đó. Nếu không, thật khó giải thích vì sao, ngay khi cả hai nhà Trần gia cùng với Chu gia đều bị tổn thất, Chu Thiên Sách lại có nhiều oán hận đối với Trần gia như vậy? “Từ sau trận chiến đó, thân thể Chu Hầu gia đã bị tổn thương, hắn phải tĩnh dưỡng suốt nhiều năm rồi mới xin ý chỉ từ thánh thượng để tái lập Kính Nghiệp quân .” Nói đến đây, Trần Thái Hành dừng lại, thở dài an ủi: “Tất nhiên, hắn không chỉ không hài lòng với Trần gia chúng ta.” “Đối với Trấn Bắc Vương, với dòng dõi Thái Sơn Hầu, hắn cũng không thích.” “Vậy sao…” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dật hiện lên vẻ suy tư. Chu Thiên Sách không thích tất cả mọi người, có thể hiểu là do Chu gia chịu tổn thất quá lớn, nên hắn có oán hận với tất cả những người tham gia vào trận chiến năm đó. Nhưng vẫn không thể giải thích vì sao Chu Thiên Sách lại đặc biệt đối xử với hắn như vậy!