Chương 47: Nhị đệ, hắc hắc, nhị đệ(1)

Rất khó tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả dung nhan cùng với dáng người của Ninh Tuyết. Nói một cách đơn giản và thẳng thắn nhất chính là—trước đó, Trần Dật hoàn toàn đã nghĩ sai rồi! Với dung nhan tuyệt sắc như vậy, ngay cả sau này hắn trưởng thành, chắc chắn nàng vẫn là tuyệt mỹ bên trong tuyệt mỹ. Không chỉ riêng hắn, mà ngay cả những hài tử ba tuổi khác cũng đều ngơ ngác nhìn Ninh Tuyết, ngay cả mấy tiểu nữ hài như Lâm Tuyết Như cũng không ngoại lệ. Ninh Tuyết không để ý đến ánh mắt của bọn hắn, sau khi đóng cửa phòng lại, nàng bước lên bục giảng, tiếp tục nói: “Các ngươi có thể gọi ta là tiên sinh, hoặc sư tỷ.” Y phục trắng như tuyết, làn da cũng trắng mịn như tuyết, dung nhan thanh tĩnh khiến nàng trông như một tiên tử, thanh lãnh lại không thể xâm phạm. “Ninh Tuyết tiên sinh.” Thập nhị hoàng tử Ngụy Nhạc Thiên là người đầu tiên đứng dậy hành lễ, những hài tử khác cũng nhanh chóng làm theo. Tâm tính tinh nghịch khi đối diện với Cổ Thiên Cương trước đây đã biến mất hoàn toàn. “Từ hôm nay trở đi…” Với một lời mở đầu mộc mạc như vậy, Ninh Tuyết chính thức thay thế Cổ Thiên Cương, trở thành tiên sinh của “Hưng Võ Học Phủ”. Cuối cùng cũng khiến cho Trần Dật cùng với những người khác hiểu thêm một chút về Thái Hư Đạo Tông cùng với các môn phái Đạo gia. Bất quá, trong khi sự xuất hiện của Ninh Tuyết giúp giải thoát cho Đỗ Ngạn Thanh cùng với những người khác, lại khiến cho Trần Dật gặp khó khăn. Không biết Cổ Thiên Cương có phải cũng cảm thấy giải thoát hay không, từ khi Ninh Tuyết đến, ông ta không bao giờ xuất hiện lần nữa. Vì thế, Trần Dật mất đi nguồn cung cấp điểm nghịch chuyển. Mặc dù hắn đã thử mặt dày đến xin Ninh Tuyết một viên Dưỡng Thần Đan, nhưng bảng hệ thống hoàn toàn không có phản ứng. Hiển nhiên, tiên tử này mặc dù xinh đẹp nhưng tu vi so với Cổ Thiên Cương còn kém rất xa, hoàn toàn không đạt đến yêu cầu của hệ thống về cấp độ “Đại tu sĩ”. Bất đắc dĩ, vận may vào đầu chỉ có thể như vậy mà kết thúc. Bất quá, cũng không phải là không có chỗ tốt, chí ít mỗi ngày Trần Dật đều có thể học được một chút kiến thức mới. Ví dụ như “Trận Pháp Sơ Giải” của Thái Hư Đạo tông, Ninh Tuyết đã dùng cách vô cùng dễ hiểu để dạy cho đám hài tử cách bố trí một trận pháp “Cách Tuyệt Trận”. Căn cứ vào chân khí sử dụng khi bày trận cùng với vật liệu làm trận cơ mà hiệu quả của Cách Tuyệt Trận cũng khác nhau. Tối đa có thể phòng bị được cường giả võ đạo bát phẩm Nạp Nguyên cảnh nghe trộm, nếu thực lực mạnh hơn thì sẽ không có hiệu quả. Ngoài “Trận Pháp Sơ Giải” ra, còn có “Dược Lý”, “Đạo Môn Thiên Niên Giản Sử” cùng với những nội dung khác. Khiến Trần Dật cảm thấy hứng thú nhất là “Đạo Môn Thiên Niên Giản Sử”. Trong đó không chỉ ghi chép sự phát triển của các môn phái Đạo gia trong suốt ngàn năm qua, kể từ khi Đại Ngụy được thành lập, mà còn có những phần giới thiệu ngắn gọn về ưu nhược điểm của các loại công pháp. Ví dụ như đứng đầu Đạo môn hiện tại—Vô Lượng Sơn. Trong đó có nhiều loại truyền thừa, nhưng chỉ có hai loại chính được coi là truyền thừa quan trọng nhất, một là Phản Thiên Đạo, hai là Phúc Hải Đạo. Phản Thiên Đạo xuất phát từ công pháp bí truyền của Vô Lượng Sơn “Phản Thiên Vô Lượng”. Nghe nói, đại tu sĩ tu luyện “Phản Thiên Vô Lượng” khi đạt tới tam phẩm thiên hợp cảnh, có thể dời núi lấp biển. Còn Phúc Hải Đạo lại nổi tiếng với chân nguyên hùng hậu, trong chiến đấu chân nguyên vô tận, liên miên bất tuyệt như sóng lớn trùng điệp. Đứng thứ hai chính là Thái Hư Đạo. Bất quá, sau khi Trần Dật đọc qua phần giới thiệu về Thái Hư Đạo Tông, hắn biết “Đạo Môn Thiên Niên Giản Sử” thậm chí không thể tính là dã sử. Ít nhất, bên trong không có đề cập đến “Nhập Mộng Đạo Kinh” như bảng hệ thống đã nhắc đến trước đây. Trong điển tịch chỉ đề cập đến hai pháp môn quan trọng—Thái Hư Đạo cùng với Kiếm Đạo. Thái Hư Đạo không cần phải nói, đó là cốt lõi của Thái Hư Đạo Tông, gần như chỉ có đệ tử chủ mạch mới có cơ hội tu luyện. Trần Dật quan tâm đến chính là Kiếm Đạo. Theo giới thiệu bên trong điển tịch, Kiếm Đạo được chia thành các cảnh giới nhập môn, tiểu thành, đại thành cùng tông sư. Mặc dù hai cảnh giới đầu có chút khác biệt so với những gì bảng hệ thống giới thiệu, nhưng không chênh lệch nhiều. Cái này giúp cho Trần Dật có lý giải sâu hơn về các cảnh giới Kiếm Đạo sau này. “Tiểu thành là bước đầu hiểu rõ kiếm ý, đại thành là kiếm ý thành hình, dùng ý ngự kiếm, lấy đầu người ở ngoài ngàn dặm.” “Về phần tông sư…” Có vẻ như kiếm đạo tông sư cũng chưa đạt tới cảnh giới “Kiếm khí tung hoành ba vạn dặm” mà Trần Dật từng tưởng tượng? …… Ba tháng trôi qua trong chớp mắt. Quãng thời gian học tập của Trần Dật tại Hưng Võ Học Phủ có thể nói là thu hoạch được rất nhiều. Không chỉ tu vi đạt đến Trung đoạn Cửu phẩm Trần Thế Cảnh, mà hắn còn bắt kịp tiến độ của những hài tử có thiên phú xuất sắc. Tiến độ tu luyện công pháp cơ bản cũng tăng vọt lên đến cảnh giới đại thành, nhờ vào trận pháp của Thanh Chính Điện, tốc độ tu luyện của hắn lại càng tăng nhanh. 【Tên: Trần Dật】 【Tuổi: 32】 【Tu vi: Cửu phẩm Trần Thế Cảnh (Trung đoạn)】 【Thiên phú: Đại Khí Vãn Thành—tuổi xương càng lớn, tốc độ tu luyện càng nhanh】 【Công pháp cơ bản: Đại thành—Tích tiểu thành đại, mới thành đại khí】 【Kiếm đạo: Tiểu thành—du hành tứ phương, thiện chiến thiện dụng, mới có thể lĩnh hội kiếm ý.】 【Điểm nghịch chuyển: 54/100】