Chương 20: Đường cùng

Lý Tranh cùng vợ con trong trướng bồng, vuốt ve an ủi, trò chuyện. Lưu Kỳ đứng ngoài lều, buồn bực ngán ngẩm, lấy ra khối rubic, lại bắt đầu tiện tay loay hoay. Không thể không nói, cuối thời Đông Hán, sinh hoạt thường ngày quá mức buồn tẻ nhàm chán. Đại đa số người mỗi ngày chỉ là vì ăn cơm mà sống, hoạt động giải trí quá ít ỏi. Mỗi ngày chỉ có ăn sáng, ăn trưa, ăn tối, sinh con đẻ cái... Ngày hôm sau lặp đi lặp lại vẫn như cũ, cho đến một ngày nào đó bị binh biến loạn lạc giết chết. Có thể chơi khối rubic, Lưu Kỳ quả xứng đáng là "vị cứu tinh giải trí" thời đại này. Hoàng Tự không hiểu ảo diệu trong đó, cho rằng Lưu Kỳ đủ loại tâm phiền, bèn nói: "Thiếu quân, Mạt tướng vào thúc giục?" Lưu Kỳ lắc đầu: "Một nhà bốn miệng lâu ngày không gặp, đang giãi bày tâm sự, chúng ta quấy rầy lúc này, quá ư vô tình." Hoàng Tự thầm nghĩ: "Nhưng cứ như vậy, đến bao giờ mới xong?" Lưu Kỳ thở dài: "Đời người chẳng dài, muốn làm nên việc lớn, điều thiết yếu chính là kiên nhẫn... Lại đây, ta dạy ngươi chơi rubic." ... Hơn nửa canh giờ sau, Lý Tranh sai vợ là Khoản thị, mời Lưu Kỳ vào trướng. Lý thị dẫn theo con ra khỏi lều, nhìn thấy Lưu Kỳ với vẻ bất đắc dĩ và Hoàng Tự đầu đầy mồ hôi. "Cái này, cái này... Sao có một mặt mãi không ra?" Hoàng Tự xấu hổ nói. Lưu Kỳ vỗ vai Hoàng Tự: "Vạn sự khởi đầu nan. Món đồ chơi tuy nhỏ, nhưng đạo lý ẩn chứa bên trong rất sâu sắc. Muốn chơi rubik, cần bốn giai đoạn. Mỗi giai đoạn đều phải nỗ lực, kiên nhẫn phi thường, nhưng mỗi khi xoay thêm được một mặt, một tầng, cảm giác thành tựu không gì sánh bằng." Hoàng Tự lộ vẻ thất bại, cảm giác thành tựu trong lời Lưu Kỳ, với hắn lúc này quả là chuyện viển vông. Lưu Kỳ vỗ vai Hoàng Tự: "Chúng ta đều là tuổi trẻ, lòng dễ dao động, nóng vội. Khối rubic này tặng ngươi, khi rảnh rỗi hãy thử nghiên cứu, rèn luyện tâm tính." Hoàng Tự cắn môi, nhỏ giọng đáp: "Đa tạ thiếu quân..." Lưu Kỳ quay đầu nhìn Lý thị, cười nói: "Phu nhân đã trò chuyện xong cùng Lý công?" Lý thị gật đầu: "Đa tạ Duyệt sử thành toàn. Chồng thiếp mời Duyệt sử vào trướng." Lưu Kỳ nhìn sang Hoàng Tự: "Đưa phu nhân trở về, nhớ kỹ lễ nghi." Âm thanh không lớn, nhưng truyền đến tai người trong trướng. Hoàng Tự dẫn Lý thị đi rồi, Lưu Kỳ đứng ngoài trướng một lúc, rồi mới bước vào. Lý Tranh khóe mắt rưng rưng, biểu cảm phiền muộn. Thấy Lưu Kỳ, Lý Tranh dùng bàn tay đen nhẻm lau khoé mắt, làm gương mặt thêm lấm lém. Lưu Kỳ lấy khăn trắng trong người đưa cho Lý Tranh. Hán triều giai cấp rõ ràng, vọng tộc có địa vị cao, được giáo dục bài bản nên tính cách phần lớn kiêu ngạo, việc đem vật dùng cho người ngoài là rất hiếm. Lý Tranh cảm động nhận lấy khăn trắng. Thiếu niên này thật lương thiện... Chung quy giữa người với người, đôi khi chỉ cần một hành động thiện ý là có thể tranh thủ lòng người. Lau mặt xong, Lý Tranh cảm kích: "Không dấu được công tử nhân hậu, khiến Lý mỗ hổ thẹn. Nhớ ngày nào cùng tông tộc mưu hại Lưu phủ quân, thật là tội ác tày trời. Nay công tử lại đối đãi như vầy... Xin công tử giết Lý mỗ." Lưu Kỳ vẫn ngồi bệt xuống cát: "Ngươi không phải người khởi xướng, chỉ là bị ép buộc, ta hiểu. Lúc đầu, Kinh Châu vô chủ, để các tông tộc phát triển an toàn, thực chất là nơi loạn lạc. Ngươi vì gia đình mà nương nhớ Trương Phương cũng là bất đắc dĩ." Lý Tranh xấu hổ vô cùng khi Lưu Kỳ lại nói giúp mình, khóe mắt lại cay xè. Lưu Kỳ nhìn thẳng vào Lý Tranh, lời lẽ nghiêm túc: "Con người, ai mà không mắc sai lầm. Biết sai mà sửa lại là người quân tử. Lý công, ngươi có muốn quay đầu là lương tri, phụ giúp phụ tử ta bình định Kinh Tương Dương, tạo phúc cho dân lành?" Lý Tranh khóc rống thành tiếng. Hắn ngỡ lần này chết chắc, không ngờ lại được tuyệt chỗ phùng sinh, nhìn thấy hy vọng sống. Hy vọng sống ấy, chính là người thanh niên trước mặt. Thực tế với mối quan hệ giữa hắn và Trương Phương, Lưu Kỳ giết hắn cũng không oan khuất. Thời kẻ mạnh làm vua, chẳng ai bàn đến đúng sai. Thế mà Lưu Kỳ lại tha thứ cho hắn. Người thanh niên kia, lòng dạ rộng lớn đến nhường nào? "Lý Tranh nguyện ý làm trâu làm ngựa cho sứ quân, thiếu quân!" Khóc xong, Lý Tranh hướng Lưu Kỳ biểu lộ quyết tâm, trán dập xuống đất. Xuất thân gia tộc quyền thế ở Giang Hạ Bình Xuân, Lý Tranh chưa bao giờ phải cúi đầu cho ai, thậm chí cả nửa câu thở dài cũng hiếm. Nay lại chịu dập trán xuống đất, thấy rõ lòng cảm kích với Lưu Kỳ. "Không cần như thế." Lưu Kỳ vội vàng kéo Lý Tranh dậy, nhường ngồi đối diện. "Lý công chịu quy thuận, thật sự là phúc của Lưu Kỳ. Ta có một việc muốn giao, coi như chuộc tội, không biết ý Lý công thế nào? Ta cam đoạn, ngươi vẫn sẽ được trọng dụng ở Tương Dương." Lý Tranh vội vàng: "Xin thiếu quân cứ việc phân phó." Lưu Kỳ kể lại cho Lý Tranh nghe việc hắn và Thái Mạo bất đồng trong cách xử lý Trương Hổ và Trần Sinh, hai tên cường đạo, rồi nói: "Với Lưu thị ta, Trương Hổ và Trần Sinh không thể giữ. Ta được biết cả hai đều do Trương Phương triệu tập đến Tương Dương. Lúc ngươi làm Huyện lệnh Nghi Thành cũng thuộc hạ Trương Phương. Nếu để ngươi đi thuyết phục hai người này, chắc chắn thành công." "Ta phải thuyết phục bọn họ như thế nào?" Lưu Kỳ nghiêm túc: "Ngươi chỉ cần làm cho hai tên giặc kia tin rằng, Thái Mạo để cho chúng đến ngoại thành Tương Dương hiến hàng... Chính là muốn mượn cớ tiêu diệt!" Dù chỉ là Huyện trưởng, nhưng sau một hồi suy ngẫm, Lý Tranh cũng hiểu ra. "Ta hiểu rồi. Thiếu quân yên tâm, ta sẽ đến Tương Dương ngay." Nói xong, định đứng dậy thì bị Lưu Kỳ ngăn cản. Lý Tranh nghi ngờ nhìn Lưu Kỳ. Lưu Kỳ mỉm cười: "Với bộ dạng này, sao Lý công đi Tương Dương được?" Lý Tranh nhìn xuống bộ quần áo bẩn thỉu, sờ lên tóc tai bù xù, gương mặt đen nhẻm của mình rồi cười gượng gạo. "Ôi, là ta quá nôn nóng." "Ngươi hãy vệ sinh cá nhân, thay bộ quần áo khác. Đợi ta chuẩn bị tiệc tiễn hành, rồi hãy đi Tương Dương cũng chưa muộn." "Đa tạ thiếu quân!". Lý Tranh đi khỏi không lâu, Hoàng Tự quay lại. Nghe xong nguyên do, Hoàng Tự hỏi: "Thiếu quân, thực sự tin tưởng tên Huyện lệnh kia? Lỡ như hắn lật lọng, chạy đến chỗ Trương Hổ bán đứng thiếu quân thì sao?" Lưu Kỳ thản nhiên: "Bán cũng được. Mục đích của ta chỉ có một, là muốn Trương Hổ và Trần Sinh phải chết." Hoàng Tự không hiểu: "Nếu Lý Tranh bán đứng thiếu quân, làm sao giết chúng được?" Lưu Kỳ chậm rãi nói: "Để ta phân tích, Hoàng huynh sẽ rõ." Hoàng Tự ngơ ngác nhìn Lưu Kỳ. Lưu Kỳ cười giải thích: "Hiện giờ, Lý Tranh có ba con đường. Thứ nhất là quy thuận ta, thực hiện kế hoạch, lừa gạt Trương Hổ và Trần Sinh rằng Thái Mạo muốn dùng cớ chúng hiến hàng để tiêu diệt. Dựa theo tính cách hai tên này, có thể bỏ trốn, hoặc cố thủ Tương Dương, hoặc là tấn công Thái Mạo trong ngày hiến hàng. Bất kể thế nào, kết cục chỉ có một là chết." Hoàng Tự gật đầu: "Nhưng lỡ như Lý Tranh giả vờ quy thuận, chạy đến chỗ Trương Hổ, Trần Sinh vạch trần kế hoạch thì sao?" Lưu Kỳ đáp: "Đó chính là con đường thứ hai của Lý Tranh. Như vậy, Trương Hổ, Trần Sinh biết Lưu thị muốn trừ khử bọn chúng. Với tính cách của hai tên này, chúng sẽ bỏ trốn, cố thủ Tương Dương, hoặc là tấn công ta trong ngày hiến hàng, nhưng vẫn chết chắc." "Ặc..." Hoàng Tự nghe xong thì sợ hãi, Trương Hổ, Trần Sinh đúng là tự chuốc lấy tai họa! "Vậy con đường thứ ba của Lý Tranh là gì?" Lưu Kỳ cười: "Thứ ba chính là Lý Tranh chạy tới chỗ Thái Mạo tố giác ta. Thái Mạo sẽ tới tìm ta lý luận, sau đó hai bên xung đột. Ta liều mạng trở mặt với Thái Mạo để giết Trương Hổ, Trần Sinh. Mà Thái Mạo dưới sự khuyên ngăn của Khoái thị, cũng sẽ giết Lý Tranh để xoa dịu ta. Như vậy, Lý Tranh, Trương Hổ, Trần Sinh, ba người đều chết... Nhưng ta nghĩ Lý Tranh sẽ không làm vậy." Hoàng Tự thở dài: "Nghe thiếu quân nói mới hiểu ra... xem ra bọn chúng dù có làm gì cũng chết chắc." Lưu Kỳ gật đầu: "Phải, đều chết chắc... Bọn chúng đúng là sao chổi, mệnh không dài." ... Thái Mạo lại sai Bàng Quý đến Tương Dương, truyền đạt quá trình tiếp nhận đầu hàng cho Trương Hổ và Trần Sinh. Vừa nghe xong, hai tên giặc tức giận vô cùng. Hành động lần này của Thái Mạo quá đáng xem thường người! "Sao lại vô lễ như vậy? Đã nói là chiêu hàng chúng ta, thế mà đến lúc này, lại muốn ta phải ra ngoài thành tiếp nhận, chẳng phải rõ ràng muốn làm nhục chúng ta?" Trần Sinh tức giận đá văng chiếc án trước mặt. Bàng Quý vội vàng nói: "Hai vị hiểu lầm rồi! Việc này không liên quan đến Thái tướng quân, thật ra là do con trai Lưu thứ sử muốn thể hiện uy phong của cha, cho nên mới đề nghị như vậy. Tuyệt đối không phải Thái công cố ý làm nhục hai vị." Trương Hổ mặt nóng bừng bừng: "Thể hiện uy phong của cha? Thái Mạo dễ dàng đồng ý vậy sao? Coi chúng ta là cái thá gì?" Trần Sinh cũng nổi giận: "Trước đây, Trương Phương và Bối Vũ triệu chúng ta nương náu, đều lấy lễ nghênh tiếp, Thái Mạo là thứ gì chứ? Chỉ là dòng họ nhỏ nhoi ở Kinh Châu, dám ngạo mạn như thế sao?" Bàng Quý vội giải thích: "Hai vị tướng quân hiểu lầm rồi! Nay đã khác xưa. Kinh Châu đã có Thứ sử, không phải lúc năm họ cầm quyền nữa rồi. Ngay cả Thái thị và Khoái thị làm việc gì cũng phải e dè mặt mũi của Lưu thứ sử, dù sao hiện giờ Lưu thị mới là chủ nhân chính thức của bảy quận Kinh Châu." Hai tên giặc vẫn chưa hạ giận. Bàng Quý tiếp tục nói: "Hai vị tướng quân cứ yên tâm, Thái tướng quân đã hứa, sau việc này sẽ tặng một trăm con ngựa tốt, một trăm cân sừng tê giác, lụa và vải trắng để làm báo đáp, xem như bồi thường." Ban đầu, Trương Hổ và Trần Sinh vô cùng phẫn nộ, nhưng khi nghe đến chuyện được tặng lễ vật hậu hĩnh, sắc mặt họ cũng dịu đi phân nửa. Giặc cướp thường tham lam, ít khi biết điều. Trương Hổ im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng: "Thôi được rồi, Thái tướng quân cũng vất vả, huynh đệ chúng ta cũng không phải người không biết lý lẽ. Đã hứa quy thuận rồi, thì làm cho có lệ, quyền đương nể mặt Thái tướng quân vậy." Nghe vậy, Bàng Quý vô cùng mừng rỡ, liền nói: "Nếu hai vị tướng quân đã có lòng tốt như vậy, Bàng mỗ xin thay mặt Thái tướng quân cảm ơn hai vị!" "Ngươi cứ trở về truyền lệnh đi! Bảo Thái tướng quân yên tâm, mấy ngày tới chúng ta sẽ mở cửa thành, cho phép thương nhân Nam quận vào thành." Bàng Quý không ngớt lời cảm ơn Trương Hổ và Trần Sinh rồi liền rời đi. Trương Hổ và Trần Sinh lúc này rất đắc ý, chuyện phải ra ngoài thành hiến hàng tuy rằng mất mặt, nhưng như vậy vừa có thể lấy được lòng tin của Thái Mạo, lại có lợi ích, thì còn ngại ngùng gì chút thể diện nữa.