Chương 55: Liên minh

Thậm chí Lưu Kỳ còn biết, trong lịch sử Hoàng Thừa Ngạn là người rất thoáng. Khi tự mình đến nhà Gia Cát Lượng cầu hôn cho con gái, sau khi Gia Cát Lượng đồng ý, ông ta liền để con gái ở lại luôn - ý là đã đồng ý rồi thì cứ đưa con bé đi! Chẳng khác gì tặng bao khoai là mấy! Theo Lưu Kỳ, Gia Cát Lượng rất quan trọng. Tuy nhiên, hiện tại ông ta vẫn còn nhỏ tuổi, lại ở xa xôi bên Lang Gia. Sau này, dù có đến Kinh Châu cũng phải cần thời gian học hành, trưởng thành đã. Trong thời gian này, Lưu Kỳ không muốn làm phiền đến Gia Cát Lượng, chỉ mong ông ta có thể tự do phát triển, bồi dưỡng năng lực. Dù không làm phiền, nhưng Lưu Kỳ cũng phải để ý đến Gia Cát Lượng một chút, tránh cho "cây đào non" bị người khác lợi dụng, lừa gạt. Cây đào mình mất bao công chăm sóc mà lại để lũ khỉ hái trước thì đúng là oan uổng! Chính vì vậy, Hoàng Thừa Ngạn là một nhân vật rất quan trọng đối với Lưu Kỳ. Ít nhất thì ông ta có thể giúp hắn để ý đến Gia Cát Lượng. Thấy Lưu Kỳ bỗng nhiên im lặng, Thái Mịch đang dựa vào lòng ngực hắn liền quay đầu nhìn. Lưu Kỳ đang nhìn về phía xa xa, không biết suy nghĩ điều gì. “Thiếu lang quân sao vậy? Chẳng lẽ đệ không muốn đến nhà tỷ tỷ sao?”, Thái Mịch thỏ vẻ nghi ngờ. Lưu Kỳ hoàn hồn, mỉm cười đáp: “Không phải, mà vì đây là lần đầu tiên đệ đến chơi nên chưa biết nên mua gì làm quà cho tỷ tỷ và tỷ phu (ý đây là anh rể của Thái Mịch) đây". Thái Mịch nghe vậy, trong lòng ngọt ngào như mật. Nhưng ngoài mặt nàng vẫn giữ vẻ đĩnh đạc, thường thấy. Nàng liếc nhìn Lưu Kỳ: “Ai là tỷ phu của đệ chứ? Đó là tỷ tỷ và tỷ phu của ta". Lưu Kỳ siết chặt tay Thái Mịch, ôm nàng vào lòng. "Đợi khi nào a tỷ gả cho Lưu gia, lúc đó Hoàng công và tỷ tỷ của tỷ chính là tỷ phu của ta!” Thái Mịch cười khanh khách, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân. “Được rồi, được rồi. Đệ lại dẻo miệng, nhìn bộ dáng đạo mạo thế kia nhưng thật ra trong lòng toàn toan tính cả". Nói xong, nàng dùng ngón tay chọc nhẹ vào ngực Lưu Kỳ. Ở phía sau, nhìn cảnh hai người tình tứ, tình cảm phát triển nhanh chóng, Hoàng Tự không khỏi ghen tị. "Haizzz, không biết khi nào mình mới học được nửa điểm của Thiếu quân đây?" Dạo chơi hồ xong, trời cũng tối dần. Lưu Kỳ và Hoàng Tự không trở về Tương Dương mà ở lại trang viên của Thái Mịch. Hoàng Tự là khách nên được sắp xếp nghỉ ngơi ở phòng khách. Còn Lưu Kỳ được Thái Mịch mời đến phòng làm việc của nàng. Ngoài trời tuy đã tối nhưng trong phòng vẫn vang lên tiếng đàn, tiếng sáo du dương, êm tai. Sau khi đánh xong ba bản nhạc, Thái Mịch đặt cây sáo xuống, nhìn Lưu Kỳ với ánh mắt ngưỡng mộ: “Không ngờ huynh cũng biết chơi nhạc". (Lúc này đã xác nhận tâm ý nên sẽ thay đổi xưng hô thân mật hơn) Lưu Kỳ gảy nhẹ dây đàn, bản nhạc vang lên du dương, trầm bổng. “Huynh không biết chơi nhạc cụ nào cả, chỉ biết đàn vài bản nhạc cổ thôi, muội đừng chê cười". Sau khi xuyên không đến đây, Lưu Kỳ cũng tìm hiểu một chút về thư pháp, cổ cầm, làm thơ… Mục đích chính là để khi tiếp xúc với người khác sẽ không bị lạc lõng. Là con trai của Lưu Biểu, dù không thể nổi trội trong những lĩnh vực này nhưng ít nhất cũng không thể để mất mặt gia đình. Việc này giống như những đại gia, thiếu gia thời hiện đại thích chơi golf, thưởng thức rượu vang... Đó chính là một trong những cách thức giao tiếp. Thái Mịch đặt cây sáo xuống, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Muội có một món đồ muốn cho huynh xem". Thấy Thái Mịch thần bí như vậy, Lưu Kỳ không khỏi hồi hộp. Nửa đêm nửa hôm, nàng ta muốn cho mình xem cái gì chứ? Chẳng lẽ....? Thái Mịch bước đến kệ sách, lấy ra một cuốn sách làm bằng lụa, sau đó đưa cho Lưu Kỳ. Lưu Kỳ tò mò cầm lấy xem. Bên trong là bài "Mỹ nhân thiên" mà hắn từng đọc cho Thái Mịch nghe trước đây. Không ngờ nàng ta lại chép lại bài thơ này. “Sao muội lại chép lại bài thơ này?”, Lưu Kỳ hỏi. “Đây là thơ huynh làm, muội đương nhiên phải ghi nhớ. Từ nay về sau, toàn bộ những bài thơ do huynh sáng tác, muội đều sẽ chép lại, dù không thể truyền cho hậu thế thì con cháu sau này cũng có cái để mà chiêm ngưỡng", Thái Mịch trả lời. Lưu Kỳ cười khổ: "Nhưng vấn đề ở chỗ… bài thơ này không phải do huynh làm". "Rồi rồi, là do một người bạn tốt của huynh làm, người đó không muốn lộ danh tính nên đành phải mượn danh của huynh phải không? Cũng đúng, làm như vậy vừa hay giữ thể diện cho bạn bè!" Lưu Kỳ thở dài. Hắn biết có nói gì thì Thái Mịch cũng không tin đâu. Thôi được rồi, chuyện nhỏ nhặt, nàng ấy muốn nghĩ sao thì cứ nghĩ vậy đi! Tuy nhiên, phải thừa nhận chữ của Thái Mịch rất đẹp, không biết học của ai mà đều từng nét một. Thái Mịch che miệng ngáp một cái, nói: "Muội mệt rồi, vào trong nghỉ trước đây, huynh cứ tự nhiên nhé!" Nói xong, nàng xoay người bước vào trong phòng. Lưu Kỳ nhìn xung quanh. Căn phòng này có một chiếc bàn dài, vài kệ sách, một cây đàn, chẳng có giường chiếu gì cả. Ngay cả một tấm thảm cũng không có! Thế này thì ngủ như thế nào đây? Lưu Kỳ lắc đầu, đứng dậy đi vào phòng của Thái Mịch. Không phải ta muốn vào đâu, tại nàng ấy bảo ta "tự nhiên"! Ở ngoài này làm sao ngủ được. Không phải ta muốn lợi dụng nàng ấy đâu! Không biết Lưu Kỳ “tự nhiên” kiểu gì, chỉ biết hắn đã ở lại phòng của Thái Mịch hai ngày liền. Đến ngày thứ ba, Lưu Kỳ cảm thấy nếu không trở về thì không được nữa. Nếu không, e là sẽ bị Lưu Biểu đánh chết! Khi Lưu Kỳ chuẩn bị rời đi, Thái Mịch nắm lấy tay hắn, ánh mắt đầy tiếc nuối, ngấn lệ: "Thiếu lang quân, chúng ta… chúng ta… đã… Huynh… huynh không được phụ lòng muội... Muội... muội sẽ chờ huynh trở lại..." Lưu Kỳ nâng tay lau nước mắt cho Thái Mịch, ôn từ nói: "Muội yên tâm, đợi xong việc lần này, ta nhất định sẽ đến nhà hỏi cưới muội đàng hoàng". Thái Mịch lau nước mắt, nở nụ cười. Nàng vuốt ve ngực Lưu Kỳ, nói: "Muội đã đợi được bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ lại không thể chờ thêm nữa chứ? Huynh hãy cứ lo đại sự trước đi, muội sẽ luôn chờ huynh". Trong ánh mắt tiếc nuối của Thái Mịch, Lưu Kỳ và Hoàng Tự lên đường rời đi. Đến khi không còn nhìn thấy Vân Mộng Trạch nữa, Lưu Kỳ mới dám thở phào nhẹ nhõm, vươn vai một cái rồi than: “Mệt chết ta mất!". Nhìn Lưu Kỳ, Hoàng Tự vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ: "Thiếu quân toại nguyện nhưng sao trông mệt mỏi vậy? Hay là do... tiểu tướng không hiểu chuyện đời?”. Thiếu quân giả vờ, giả vịt quá đấy! Lưu Kỳ thở dài: “Haizzz… Nàng ta đã 24, 25 tuổi rồi, không còn trẻ nữa... Huynh hiểu mà...". Nói xong, Lưu Kỳ liền quay sang nhìn Hoàng Tự. Thế nhưng, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hoàng Tự, Lưu Kỳ liền hiểu ra. “À, quên mất, huynh chắc là không hiểu đâu”. Mặt Hoàng Tự đỏ bừng, đen lại như đáy nồi. Lưu Kỳ lắc lắc đầu, không nói gì thêm nữa. Hắn không muốn để cho Hoàng Tự cảm thấy hắn đang khoe khoang. Đáng tiếc thật, Hoàng Tự rất tuấn tú, nhưng lại toàn chơi với cung, kiếm, đao, súng, binh lính… Sống đến ngần này tuổi rồi mà vẫn còn "trong sáng" như vậy, đúng là phí hoài tuổi trẻ! Không lâu sau khi trở về Tương Dương, sứ giả bên U Châu cũng đến. Quả nhiên đúng như dự đoán của hai cha con Lưu Biểu, Đại Tư Mã Lưu Ngu - người nổi tiếng trung thành với nhà Hán - đã đồng ý tham gia liên minh. Trong số những người họ Lưu, Lưu Ngu vừa trung thành với nhà Hán nhất, lại vừa có thực lực nhất. Vào năm Trung Bình của triều đại trước, ông ta từng đảm nhiệm chức vụ Thứ sử U Châu, có uy tín rất lớn đối với người ngoại tộc như Tiên Ti, Ô Hoàn, Phù Dư, Uế Mạch... Đến năm Trung Bình của triều đại này, ông ta lại được bổ nhiệm làm Thứ sử U Châu, dẹp tan loạn Trương Cử, Trương Thuần, danh tiếng vang dội thiên hạ. Hiện tại, Lưu Ngu có thể chiêu tập được đội quân mười vạn, thực lực vượt xa cả Lưu Biểu và Lưu Yên. Thế nhưng, mặc dù có thực lực như vậy nhưng Lưu Ngu vẫn không tham gia liên minh chư hầu ở Quan Đông là bởi vì ông ta nhìn thấy âm mưu của Viên Thị. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là ông ta không lo lắng cho Thiên tử. Ngược lại, Lưu Ngu là người trung thành nhất trong số những người cùng dòng họ. Chính vì vậy, khi nghe sứ giả của Lưu Biểu nói về kế hoạch "Hộ Thiên Tử", ông ta liền đồng ý ngay. Từ Tương Dương đến kế thành, cả đi lẫn về mất 4 ngàn dặm, sứ giả phải ngày đêm phóng ngựa, trên đường đi đã làm chết 7 con ngựa, mất 50 ngày mới đến nơi. Nhận được hồi âm của Lưu Ngu, Lưu Biểu vô cùng vui mừng. Ông ta cảm thán: "Lưu Bá An quả nhiên là trụ cột của nhà Hán, ta không bằng". “Đại Tư Mã một lòng báo đáp triều đình, nhưng phụ thân cũng đang ra sức giúp đỡ cho hoàng thất. Phụ thân không nên xem nhẹ bản thân như vậy", Lưu Kỳ nói. Lưu Biểu lắc đầu, nói: "Không giống nhau. Kế hoạch lần này của hai cha con ta, trong lòng ai cũng rõ ràng. Lòng trung của hai cha con chúng ta sao có thể so sánh với Lưu Bá An được". Lưu Kỳ mỉm cười, không phản bác. Lúc này mà lại để cho Lưu Biểu tiếp tục nói thì chắc ông ta khóc thật quá! Một lúc sau, Lưu Biểu mới tiếp lời: "Giờ chỉ còn phải chờ tin tức từ Lưu quân lang bên kia nữa thôi. Ai, lão già đó láu cá lắm, không biết có đồng ý hay không?” Nói thật lòng, ngay cả Lưu Kỳ cũng không chắc chắn Lưu Yên có đồng ý hay không. Nhưng dù Lưu Yên có đồng ý hay không thì cũng không quan trọng nữa, bởi vì Lưu Ngu đã đồng ý rồi. Chỉ cần Kinh Châu và U Châu hợp lực thì không cần đến Lưu Yên cũng không sao! "Phụ thân, hiện tại Lưu Ngu đang chuẩn bị binh mã ở U Châu, chúng ta cũng phải hành động thôi. Dù chuyện này có thành công hay không, chúng ta cũng nên viết một bản tuyên ngôn để thiên hạ đều biết!”, Lưu Kỳ nói. Lưu Biểu gật gật đầu, nói: “Ừm, việc làm đúng đắn như vậy thì không thể thiếu được một bản tuyên ngôn. Ở Nghĩa Dương có Hàn Tung là người học rộng tài cao, văn chương xuất chúng, nên để ông ta soạn thảo. Sau đó, chúng ta sẽ sao chép, gửi đến các vùng. Xem lũ chư hầu ở Quan Đông và Đổng Trác phản ứng như thế nào?" Lưu Kỳ nói tiếp: “Vâng! Còn nữa phụ thân, sau khi công bố tuyên ngôn, phụ thân nhớ viết thư cho Lưu Đại - Thứ sử Duyên Châu, và Lưu Sủng - Trần Vương, chỉ trích hành vi hùa theo lũ chư hầu Quan Đông, đẩy Thiên Tử vào chỗ chết của hai người họ. Cố gắng lôi kéo hai người bọn họ ra khỏi phe của Viên Thiệu để đe dọa chư hầu Quan Đông. Đồng thời, cũng nhân cơ hội này nâng cao uy tín cho dòng họ chúng ta”.