Chương 824: Kế Hoạch Săn Thú

CHƯƠNG 824: KẾ HOẠCH SĂN THÚ Bảo khố của ba nước bị vơ vét không còn gì. Có Chiêu Tài ở đây, căn bản không cần lo lắng sẽ bỏ sót bảo tàng. Dù có bị chôn sâu mấy ngàn mét thì cũng bị Chiêu Tài ngoắt đuôi lục ra. Chuyện này lên men suốt một tuần sau mới bộc phát. Tin tức Quốc chủ ba vương quốc lớn vẫn lạc lập tức khiến toàn bộ Linh tộc nổ tung. Đây không phải con tôm nhỏ gì, mà là ngự sử Thần cấp thuộc tầng cao nhất của giai tầng xã hội Linh tộc! Đồng thời còn có thân phận tôn quý là Quốc chủ một nước! Nếu ở trái đất thì coi như nguyên thủ ba nước đồng thời gặp bất hạnh. Nhưng thân phận Quốc Vương ở Cửu Thiên Thập Địa còn tôn quý hơn nguyên thủ. Bởi vì nguyên thủ còn có nhiệm kỳ, mà Quốc Vương là thừa kế. - Người dị tộc lại xuất hiện trên Cửu Thiên Thập Địa rồi sao? - Linh tộc bất hạnh! Một vạn năm trước, nhân tộc bị chúng ta đuổi ra khỏi Cửu Thiên Thập Địa, bây giờ đã trở về! Trong sơn cốc có tiếng thở dài yếu ớt. - Sư phụ, ngài muốn xuất sơn sao? Một tiểu đồng tử có làn da màu lục hỏi. Trong nhà tranh, một lão nhân có khuôn mặt tiều tuỵ ho khan hai tiếng, sang sảng trả lời: - Đương nhiên phải xuất sơn! Đưa ta đến hậu sơn! Tiểu đồng tử da xanh ngạc nhiên hỏi: - Thật sao? Trước kia sư phụ chưa bao giờ cho phép hắn đến hậu sơn, chỉ cần phát hiện ra hắn dám vụng trộm đến hậu sơn sẽ đánh cho một trận nên thân, dần dà hắn cũng không dám đi nữa. - Ừ! Lão nhân gỡ mũ rộng vành treo trên tường xuống, đội lên đầu, rồi đẩy cửa rời viện. Tiểu đồng tử đi theo sau lưng sư phụ, thi thoảng còn ngó trái ngó phải. Kể ra cũng lạ. Hắn chỉ biết sư phụ là một cao nhân, còn chính xác cao bao nhiêu thì không biết rõ. Chỉ là, dưới chân núi thanh danh của sư phụ rất lớn, tất cả các gia tộc trong thành đều cực kỳ cung kính với sư phụ. Cứ mỗi mười năm sư phụ sẽ xuống núi, vào thành thu một đệ tử. Năm nay hắn được sư phụ thu nhận làm đệ tử thứ năm, nhưng trước giờ chưa bao giờ gặp các sư huynh sư tỷ khác. - Đến rồi. Tiếng nói khàn khàn đánh thức tiểu đồng tử khỏi suy tư. Trước mắt hắn là một gò núi màu đỏ như máu. - Thực ra, trước ngươi ta đã thu nhận hơn một ngàn đệ tử. Tiếng sư phụ vang lên bên tai. Thân thể tiểu đồng tử run lên. Nhiều sư huynh sư tỷ như vậy mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, vậy họ đi đâu cả rồi? - Thực ra ngươi rất hiểu chuyện, làm việc cũng chịu khó, nói cũng không nhiều, làm người cũng cơ linh. Mới đầu ta cũng muốn giữ lại ngươi. Sư phụ bình tĩnh nói: - Nhưng lần này phải sớm đánh thức bạn cũ của ta, cho nên… - Sư phụ không cần nói, đệ tử hiểu được. Tiểu đồng tử cung kính đi tới trước mặt lão nhân rồi quỳ xuống, quy củ dập đầu ba cái. - Đệ tử gia cảnh bần hàn, thậm chí nuôi sống mình cũng rất khó, là do sư phụ tìm được đệ tử, cho người nhà đệ tử một trăm lượng linh kim để cho cha mẹ, đệ đệ và muội muội của đệ tử không cần sầu lo vì ăn mặc nữa, đây đã là phúc phận lớn bằng trời với đệ tử rồi. Tiện mệnh này của đệ tử, dù có ném lên thớt gỗ, chặt nát toàn thây cũng không có giá trị bằng hai linh kim. Những năm gần đây, sư phụ đối với đệ tử như thân sinh, làm sao đệ tử có thể vì vậy mà hận sư phụ được. Lão nhân nhìn đồng tử một chút, gật đầu nói: - Vậy tự ngươi đi lên gò núi, tự vẫn đi. Sống hơn một vạn năm, có dạng người nào hắn chưa từng gặp. Đồng tử kia nói nghe rất cảm động, nhưng đáy lòng lão nhân chỉ hơi gợn sóng một chút rồi lập tức lắng lại. - Vâng! Tiểu đồng tử đứng dậy bò lên gò núi rồi đứng trên đó, sau đó rút ra một thanh kiếm gãy cứa vào cổ mình một vòng. Máu tươi tràn ra thấm xuống gò núi, tiểu đồng tử ngã xuống đất, khí quản bị cắt ra sụt sùi bọt máu. - Cũng là một kẻ trung thành. Lão nhân thở dài. - Đáng tiếc! Khi huyết dịch ngấm dần xuống dưới gò núi, đột nhiên gò núi run rẩy kịch liệt. Đỉnh núi vỡ ra, một tướng quân mặc giáp màu đỏ cao to bước tới, đại đao răng cưa kéo lê dưới đất bốc lên hồng quang mù mịt, nhuộm đỏ cả một mảnh bầu trời. ... - Thiếu chủ, đây là tin của ngài. Trong hốc mắt bộ khô lâu bùng lên một ngọn lửa, nó đưa đến một phong thư. A Ngốc mở thư, đọc lướt nhanh từ trên xuống dưới, lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa thiêu rụi lá thư. Bộ khô lâu này đi xa rồi, A Ngốc mới lặng lẽ nói: - Chủ nhân yên tâm, A Ngốc nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Đêm ấy sau khi minh tưởng, A Ngốc tiến vào trong sảnh. - Sư phụ, con cần sự giúp đỡ của ngài. A Ngốc cung kính nói. Tử Vong Chúa Tể mở to hai mắt, hỏi: - Chuyện gì? - Con cần đi giết một Thần linh! A Ngốc đáp. - Ngươi đi đi, Sassi sẽ giúp ngươi một chút. Tử Vong Chúa Tể nhắm mắt lại, không hỏi A Ngốc cần giết ai. Bởi vì nó là Tử Vong Chúa Tể, nó sẽ chỉ mang đến tử vong cho kẻ khác. - Sassi tiền bối. A Ngốc đi vào một ngôi mộ, ở giữa ngôi mộ là một phần mộ vô cùng xa hoa, cao như một ngọn núi, bên trên được tạo hình đủ các loại trang trí xa hoa, trên bốn góc có treo bốn cái đầu hươu lộng lẫy. Cửa phần mộ mở ra, một thân ảnh màu u lam trôi nổi đi ra. Thân ảnh này mặc áo choàng màu lam, thân thể gầy còm chỉ còn một lớp da, bên trong mặc lót bằng tơ vàng, cử chỉ ưu nhã, tay trái còn cầm theo một cây pháp trượng. - Là tiểu A Ngốc à? Có gì phiền phức thế? Sassi mỉm cười hỏi. - Tiền bối, ta muốn bắt sống một Trung vị Thần. A Ngốc nói. - À, đơn giản thôi. Sassi còn tưởng là đại sự gì chứ, ví dụ như đánh giết Chủ Thần ấy. Thì ra chỉ là một chuyện nhỏ như vậy. - Sassi nguyện cống hiến sức lực vì ngài. Từ sau lần thảm bại trước, Hải Dương Thánh Sư đã hạ quyết tâm phải tu luyện pháp tắc thật tốt. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chờ pháp tắc của mình đại thành rồi sẽ tìm kẻ địch báo thù. Mặc dù tên là Hải Dương Thánh Sư, nhưng nơi nó sinh sống lại không phải ở đáy biển, mà là trên một hoang đảo. Nơi biển cả mênh mông này, hoang đảo nhiều vô số kể. Hải Dương Thánh Sư tuỳ tiện tìm một hòn đảo, chiếm làm cứ điểm mới của mình. Vì có Hải Dương Thánh Sư tồn tại nên khu vực biển này dần dần trở nên cuồng bạo hơn, mây đen trên bầu trời chồng chất dày thêm. Mây đen phủ xuống, mưa to gió lớn. - Mấy ngày nay cứ thấy tâm thần không yên. Hải Dương Thánh Sư nghi hoặc lẩm bẩm: - Nhưng mình cũng không có kẻ thù gì mà, kẻ duy nhất có thể được cho là kẻ thù chỉ có tiểu tử lần trước gặp. Chẳng lẽ là hắn? Hải Dương Thánh Sư sinh lòng cảnh giác. Nó mơ hồ nhận ra được loại sinh vật nhân loại này thực sự âm hiểm xảo trá, rất có thể đang có mưu đồ quái quỷ gì với mình. - Chuyển sang nơi khác thôi. Hải Dương Thánh Sư đứng dậy, duỗi lưng một cái, hai chân trước duỗi thẳng, lưng cong lại thành một cây cung, há miệng ngáp một cái đầy thoải mái dễ chịu. - Ồ, tư thái mỹ lệ thế này, thực sự là một tiểu sư tử xinh đẹp. Đáng tiếc, chẳng mấy chốc nữa sẽ biến thành một bộ thi thể lạnh như băng. Đột nhiên hòn đảo trở nên lạnh lẽo. Không biết từ khi nào, sương lạnh đã ăn mòn cả hòn đảo nhỏ, ngay cả mặt biển bên ngoài hòn đảo cũng bị đóng băng hoàn toàn, mưa cũng thành mưa đá. Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy màu u lam khủng bố bao trùm trọn toà đảo, tất cả mọi thứ đều bắt đầu trở nên mơ hồ. ------------------------ Dịch: MBMH Translate