Chương 826: Thuộc Địa

CHƯƠNG 826: THUỘC ĐỊA Hố đen trên bầu trời kéo dài suốt một tuần mới lắng lại. Trong một tuần này, Cao Bằng phát hiện người dị tộc không còn xuất hiện nữa, ngay cả mấy Vương triều dị tộc gần thông đạo không gian cũng dọn nhà, rời xa khu vực này. Một khoảng thời gian sau, có người dị tộc tới trao đổi chuyện hai tộc hoà đàm, Cao bằng giao chuyện này cho ông ngoại đi làm. Dù sao dị tộc đã sống ở Cửu Thiên Thập Địa hơn một vạn năm rồi, trong một khoảng thời gian ngắn không thể triệt để đánh ngã, đây sẽ là một quá trình khá dài. Dù là dị tộc năm xưa cũng không thể đuổi Nhân tộc đi trong một lần, mà phải mất mấy chục năm mới đuổi được phần lớn Nhân tộc ra khỏi Cửu Thiên Thập Địa. Sau khi hố đen lắng lại, giữa không trung xuất hiện một viên Thần cách Không Gian hoàn toàn trong suốt. A Xuẩn loé một cái xuất hiện bên cạnh Thần cách Không Gian. Nó vốn rất mẫn cảm với khí tức không gian, nên đã phát hiện ra viên Thần cách này từ lâu, nhưng Thần cách lại bị không gian loạn lưu cuồng bạo che mất khí tức nên A Xuẩn cũng không dám tuỳ tiện xông vào. Mà thi thể của Yemen Ted còn chưa lạnh đâu. A Xuẩn vụng trộm giấu Thần cách Không Gian đi, nhìn quanh mới phát hiện ra không ai chú ý đến mình, cười thầm đắc ý. Sau đó loé lên một cái rồi biến mất, không còn tung tích. Trong tầng hầm ngầm, A Xuẩn lấy Thần cách Không Gian ra. - Hừ, Cao Bằng còn dám gọi ta là con cá ướp muối. Nhất định ta phải đánh mặt ngươi, biến ngươi thành Cao Bằng mặt đỏ! A Xuẩn xoè ra một đống xúc tu ôm lấy Thần cách Không Gian, hấp thu sức mạnh của nó. Không gian bốn phía quanh A Xuẩn không ngừng chấn động, nổi lên từng đạo gợn sóng. A Xuẩn cảm giác toàn thân mình tràn đầy sức mạnh. Nó cảm giác, dường như mình đã biến thành Đại Ma Vương! - Cao Bằng, Cao Bằng! Ngươi đoán ta nhìn thấy ai? Tiểu Hoàng hưng phấn xông vào trong phòng. - Tiểu Diễm sao? Tiểu Hoàng mừng hụt. - Sao cái gì ngươi cũng đoán trúng được thế? Tiểu Hoàng hờn dỗi. - Vì ta là chủ nhân của ngươi! Cao Bằng cười ha ha. - Được! Tiểu Hoàng gãi đầu, cảm giác Cao Bằng nói rất có lý. - A Ban và Tiểu Diễm cùng quay lại sao? - Ah, ta không chú ý. Tiểu Hoàng lúng ta lúng túng đáp. Khoé miệng Cao bằng giật giật. A Ban rõ ràng như thế mà ngươi không chú ý đến, vậy ngươi chú ý được cái gì? - Ta không nhìn thấy mà! Tiểu Hoàng đường hoàng giải thích. Đùng, đùng! Mặt đất run lên nhè nhẹ. Cao Bằng hiểu, xem ra A Ban về rồi. - Cao Bằng, ngươi ở đâu? Hắn có thể nghe được tiếng A Ban gọi từ phía xa. - Ta ở đây! Cao Bằng hô lên. A Ban không nghe thấy, cách hơn mười dặm thoáng lướt qua Cao Bằng. - Được rồi, là ta không tốt. Là ta quá thấp, khiến ngươi không nhìn được, đừng nóng giận nữa! Cao Bằng ngồi trên đỉnh đầu A Ban, dỗ dành con nó. - Hừ, A Ban không thèm giận! A Ban hừ một tiếng. Sau đó chuyển thành giọng đáng thương - Cao Bằng, ngay cả A Xuẩn cũng thành Thần rồi mà ta vẫn chưa thành Thần, có phải ngươi không thích ta không? - Lại ở đây nói xấu A Xuẩn! Không gian chấn động nhẹ, A Xuẩn xuất hiện trên đỉnh đầu A Ban, dùng xúc tu đánh đánh A Ban một cái, dương dương đắc ý nói: - Nói cho các ngươi biết, từ giờ trở đi ta sẽ là ngự thú mạnh nhất của Cao Nguyệt Nguyệt! Khí thế toàn thân A Xuẩn nở rộ, chẳng biết từ khi nào đã đạt đến Sơ vị Thần đỉnh phong. Tiểu Hoàng gãi gãi đầu, không thể hiểu nổi: - Làm sao ngươi trở nên lợi hại như vậy được? - Chỉ là chuyện nhỏ! A Xuẩn hếch đầu lên chờ người khác khen ngợi. - Bây giờ ngươi đang ở cấp 98, để ta cho Hắc Oa một chút Tinh hoa huyết nhục, chỉ cần ngươi hấp thụ hết chắc chắn sẽ đạt được cấp 100, ngưng tụ Thần cách là chuyện không thành vấn đề. Cao Bằng vỗ vỗ đầu A Ban. - Tức chết ta rồi! Thấy không ai để ý đến mình, A Xuẩn hờn dỗi lấp loé bỏ đi. Lệ! Nơi xa vọng tới tiếng chim hót vang, uyển chuyển mà thanh thuý. Cao Bằng nhận ra là tiếng của Tiểu Diễm. Tiểu Diễm kêu lên một tiếng làm gì? Cao Bằng lo nghĩ. Sau đó, hắn chú ý thấy thái độ của Tiểu Hoàng thay đổi khá vi diệu, đứng ngồi không yên, co quắp khẩn trương, sau đó vội vàng tìm lý do bỏ đi. Nhìn theo bóng lưng Tiểu Hoàng, ánh mắt Cao Bằng trở nên thâm thuý. Hắn đột nhiên gọi nó lại. Tiểu Hoàng nghi ngờ quay đầu lại. - Ta cho ngươi thứ này. Cao Bằng đi lên trước, thần thần bí bí đặt vào lòng bàn tay Tiểu Hoàng một cái bình nhỏ. Nhìn rõ rồi, Tiểu Hoàng chấn kinh. Vì sao Cao Bằng ngươi lại mang theo thứ này bên người? - Tuyệt đối không được! Các người đang cầu hoà hay đang bố thí cho chúng ta đấy? Lão Kỷ ép chặt hai tay chống lên mặt bàn, ngả toàn bộ cơ thể ra phía trước, hai hàng lông mày trắng như hai lưỡi đao sắc bén ép mí mắt toả ra hàn quang. - Chúng ta cũng chưa từng thua! Khu vực các ngươi nói là cương vực của Linh tộc chúng ta từ xưa tới nay, chúng ta không thể cắt nhường! - Thi cốt trên trời còn chưa lạnh đâu. Các người tự tin vậy sao? Lão Kỷ cười lạnh: - Từ xưa đến nay trong miệng các ngươi chỉ là tự phán đoán, chân tướng thế nào thì trong lòng các ngươi tự hiểu rõ! - Đây là sư tử ngoạm! - Muốn đánh thì đánh! Lão Kỷ trực tiếp lật bàn. Người đối diện há hốc miệng. Đánh thì không thể rồi. Trước khi đến bên trên đã hạ tử lệnh, nhất định phải ổn định nhân tộc. Vết xe đổ của Yemen Ted còn ở đó, trước khi biết rõ Yemen Ted chết thế nào, tuyệt đối không thể đánh. Bọn họ phải nghĩ kỹ xem nên đối kháng thế nào, tìm ra phương pháp ứng đối với nhân tộc rồi mới có thể tiếp tục khai chiến. Về mục tiêu báo thù cho Yemen Ted thì… không đến mức vĩ đại như vậy. Nếu như là một vạn năm trước thì có lẽ còn có thể. Nhưng sau một vạn năm, nhân tâm đã thay đổi. Bọn họ không còn là người chinh phục của bộ lạc năm xưa, cũng không còn là anh hùng vĩ đại dẫn dắt Linh tộc quật khởi nữa. Bọn họ đã biến thành kẻ thống trị, là Quốc Vương, lãnh tụ. Khi cân nhắc một vấn đề, họ đã thiếu đi một chút nhiệt huyết, nhiều thêm một chút tỉnh táo. - Điều kiện của các ngươi là gì? - Từ nay trở đi lãnh địa của Minh Ngọc Quốc và Khô Vinh Quốc sẽ thuộc về nhân tộc chúng ta. - Được! Sứ giả Linh Tộc gật đầu. - Thứ hai… Kỷ Hàn Vũ nhếch miệng. - Còn nữa sao? Sứ giả Linh tộc ngạc nhiên. - Đương nhiên! Ta có nói là chỉ có một điều kiện đâu. Kỷ Hàn Vũ sâu sắc nói. Sứ giả Linh tộc cười khổ: - Nói đi. - Thứ hai, từ nay về sau lãnh thổ Phong Bạo Quốc sẽ trở thành thuộc địa của nhân tộc chúng ta. - Thuộc địa? Đây là lần đầu tiên sứ giả Linh tộc nghe tới danh từ này. - Là cái gì? Kỷ Hàn Vũ lấy một chồng hợp đồng thật dày từ trong ngăn kéo ra. - Không biết cũng không sao, ta sẽ thong thả giải thích cho ngươi. Kỷ Hàn Vũ mỉm cười. Nhưng trong mắt sứ giả Linh tộc, nụ cười này thật sự dữ tợn ghê tởm. Đàm phán kết thúc, sứ giả Linh tộc run chân bước ra khỏi phòng đàm phán, tự thề với lòng, lần sau tuyệt đối sẽ không bao giờ tới nơi này nữa. Mấy ngày hôm sau, nhóm người nhân tộc đầu tiên vượt qua thông đạo không gian, chính thức tiến vào Cửu Thiên Thập Địa. Người Linh tộc trong Khô Vinh Quốc và Minh Ngọc Quốc bị đưa đến quốc gia khác gần đó. Chủng tộc nhân tộc đã bị phủ bụi một vạn năm này, rốt cuộc lại một lần nữa xuất hiện trước mắt người Linh tộc, với một tư thế ngang ngược cường thế! ------------------ Dịch: MBMH Translate