Chương 837: Thế Giới Đất Chết

CHƯƠNG 837: THẾ GIỚI ĐẤT CHẾT Trên thực tế, ảnh hưởng của Chung Kết Chi Nguyên đã bắt đầu khuếch tán. Nó giống như một Tai Ách Chi Nguyên, tất cả quái vật bị Tai Ách Chi Nguyên ăn mòn đều sẽ trở thành đồng loã của nó, trong khoảng thời gian ngắn đã có rất nhiều vị diện bị tấn công. Đồng thời, trong dị tộc còn xảy ra một chuyện lớn kinh thiên. Đế quốc Thánh Đà bị một tồn tại cường đại thần bí tấn công, thần thú trấn quốc Vọng Thiên Hống của Đế quốc Thánh Đà vẫn lạc. Đồng thời, Đế quốc Thánh Đà đã bị hao tổn nghiêm trọng, hơn tám mươi phần trăm các thành thị đã bị huỷ diệt. Ngay cả Vương triều giáp giới với Đế quốc Thánh Đà cũng bị tổn thất ở mức nhất định. Trong đó, thảm nhất là một Vương quốc đã hoàn toàn biến thành một mảnh đất hoang vu. - Bên Cửu Thiên xảy ra chuyện lớn, mấy quốc gia đều gặp kiếp nạn, thời gian này mọi người phải cảnh giác, nhất là các bộ lạc ở biên cảnh. - Rõ! Hội nghị kết thúc, Kỷ Hàn Vũ vẫy vẫy tay cho những người khác lui đi, một mình bước vào văn phòng trên tầng cao nhất. Đặt một phong thư lên bàn sách, lá thư đã mở ra. - Ông ngoại, thứ lỗi cho cháu tạm thời không thể quay về, trên đường đi cháu gặp chút biến cố. Nhưng xin ông đừng lo cho cháu, tạm thời cháu vẫn cổn. Ông ngoại chú ý gần đây dễ sinh biến, cho nên phải vạn lần phải cẩn thận, nếu có tình hình khẩn cấp thì có thể liên hệ thông qua A Ngốc. Đáy mắt Kỷ Hàn Vũ có vẻ lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì, trong thư Tiểu Bằng cũng không ghi rõ. … - Thế giới thứ năm. Trong thông đạo không gian nổi lên một gợn sóng, Cao Bằng dẫn theo đám ngự thú từ trong đó đi ra. Sau lưng hắn, tất cả ngự thú chủ lực đều đã tấn thăng lên Trung vị Thần Minh. Nếu không phải vì điều kiện đột phá Cao Vị Thần ít nhất là đạt đến 30%, thì có thể dưới trướng Cao Bằng đã có ngự thú đột phá Cao Vị Thần rồi. - Tăng cấp vẫn quá chậm. Nếu cộng thêm cả sức mạnh chung kết, hiện giờ chỉ có thể đối phó với Cao Vị Thần, với Chủ Thần phía trên thì vẫn chưa phải đối thủ. Cao Bằng vẫn còn ý bất mãn với tốc độ tăng thực lực, nếu có thể tăng nhanh hơn một chút thì tốt quá. - Hử? Thế giới này… Cao Bằng biến sắc. Thế giới này khác với những thế giới trước đó, dù nó cũng đã đi vào thời kỳ tận thế nhưng lại không hề suy yếu, ngược lại còn xảy ra một loại biến dị nào đó không thể nói rõ được. Mây đen sà xuống, hoàng hôn tây sơn, cảnh hoàng hôn vặn vẹo hòa với tiếng quái vật biến dị mê mang gào rống. Rống… Một huyết ảnh bổ nhào tới. Tiểu Hoàng không đổi sắc nâng tay phải lên, còn chưa buồn dùng sức, huyết ảnh đã bị đập thành một đống thịt. Thấy được uy lực của Tiểu Hoàng, mấy huyết ảnh còn lại vội phanh gấp. Đây là ba con quái vật cùng loại với chó, nhưng lông đen nhánh, như máu tươi và bùn trộn lẫn kết lại thành áo giáp. Con ngươi đục ngầu màu đỏ như máu, bên trong da lông còn sinh trưởng lên mấy cái gai xương, nhìn qua cực kỳ kinh dị. Nó khá giống chó zombie trong Resident Evil, nhưng còn lớn hơn cả chó zombie, mà cũng không có đặc tính lây nhiễm như chó zombie. - Ở đó có thành thị. Cao Bằng nhìn ra phía xa xa. Xa xa cuối chân trời lấp ló mấy tòa tháp cao trong thành phố. Đám Cao Bằng chạy tới toà thành thị này mới phát hiện ra đây chỉ là một vùng phế tích, bên trong đã trở thành sào huyệt cho các loại quái vật biến dị. Trên chóp nhọn là một cái sào huyệt khác, một loại sinh vật giống như Dực Long phủ phục trong sào huyệt của mình, thi thoảng còn gầm lên bén nhọn. Tiểu Thảo từ từ giãn người, rễ bắt đầu lan ra, thẩm thấu vào từng khe hở trong các ngõ ngách của phế tích, trong chớp mắt giống như thiên la địa võng trải rộng cả toà thành. - Chủ nhân, trong thành không còn người sống, ta chỉ tìm thấy cái này. Mấy sợi rễ móc ra một bộ xương trắng. Áo da của bộ xương đã cũ nát lắm rồi, thủng lỗ chỗ. - Ngươi kéo người khác ra làm gì? Cao Bằng méo mặt. - Nó bị mấy tảng đá chặn lại! Bông bồ công anh trên đỉnh đầu Tiểu Thảo rung rung biểu thị sự kháng nghị. - Vậy an táng người ta lại đi. Cao Bằng nói. Bộ xương trắng được vùi sâu trong lòng đất, nhưng bị lay động một lúc, một cuốn sổ nhỏ rơi xuống. Cao Bằng nhặt cuốn sổ lên, vỗ vỗ tro bụi, không biết nó làm bằng chất liệu da gì mà lâu như vậy vẫn không hỏng. Hắn lật lật quyển sổ, có viết gì đó nhưng hắn không hiểu. Càng về sau chữ càng ngoáy, như người điên nói loạn, thậm chí còn đâm xuyên qua cả giấy. Có thể tưởng tượng vào thời khắc cuối, khi viết những chữ này, người viết điên cuồng cỡ nào. Ở lại thế giới này mấy ngày vẫn không phát hiện có nhân loại sống ở đây, nhưng hắn lại phát hiện có vết tích di chuyển ở thông đạo không gian nối sang một nơi khác. Hình như có vài người đã rời nơi này đi tới thế giới mà họ cho là thích hợp hơn. Cao Bằng cũng không đi vào quấy rầy bọn họ. - Trong tư liệu A Ngốc đưa cho ta có nói thế giới này hẳn là sắp huỷ diệt rồi, nhưng bây giờ xem lại cũng không phải như vậy. Cao Bằng lẩm bẩm. Bàn Đại Hải há to miệng nằm bẹp dưới đất, chăm chú nhìn trời. - Ngươi đang làm cái gì đấy? Cao Bằng nhíu mày. - Ta đang chờ đồ ăn được đưa tới cửa. Bàn Đại Hải hết sức chăm chú nhìn bầu trời. Một con chim biến dị to lớn bay qua, đột nhiên như bị căng gân, hai cánh cứng ngắc rồi rơi thẳng xuống, chính xác trúng vào miệng Bàn Đại Hải. Rộp rộp rắc rắc... Bàn Đại Hải chẹp chẹp miệng. Ăn xong, đột nhiên nó phát hiện Cao Bằng không nhúc nhích đứng nhìn mình chằm chằm liền hỏi: - Vì sao ngươi nhìn ta với vẻ kỳ quái thế? Toàn thân Bàn Đại Hải co lại, dùng cẳng tay che đi thân thể, không hiểu vì sao đột nhiên nó lại muốn che vị trí này đi. - Ngươi nói… có phải những quái vật biến dị này là do thế giới bản nguyên làm ra? Cao Bằng sâu kín hỏi. - Cái này thì có quan hệ gì? Ta chỉ cảm thấy con chim vừa rồi không thể nào ăn được. Bàn Đại Hải nhổ cái xác chim ra: - Mùi vị rất kinh khủng. - Cao Bằng, chúng ta còn tiếp tục xử lý thế giới này nữa không? Nếu tiếp tục thì lập tức bắt tay vào đi, nếu không thì đi luôn. - Không xử lý, thế giới bản nguyên này còn hoàn chỉnh hơn cả bốn cái trước. Cao Bằng lắc đầu. - Nhưng hình như ở đây không có thần. Bàn Đại Hải liếm liếm đầu lưỡi. Nó vừa dứt lời, Cao Bằng thoáng nghĩ tới một điều. Rồi cùng Bàn Đại Hải liếc nhau. .... - Thế giới này còn hoàn chỉnh hơn bốn cái trước, cụ thể là hoàn chỉnh hơn bao nhiêu thì ta không nói được, nhưng chắc hẳn sẽ có thu hoạch phong phú hơn. Cao Bằng trầm giọng nói. - Ta hiểu! Tiểu Hoàng xoa xoa ma quyền, nó đã rất kích động rồi. - Tốt, vậy bắt đầu đi. Từng đoàn từng đoàn hắc vụ từ lồng ngực của Tiểu Hoàng và Cao Bằng lan ra, sau đó ngưng tụ thành một trái tim màu đen trên đỉnh đầu. Khi trái tim thành hình, trên bầu trời cuồn cuộn mây đen, sấm sét chớp giật đùng đùng. Đùng đùng oanh oanh… Nơi đường chân trời phía xa, thú triều mênh mông vô bờ dần dần lại gần, cự thú gào thét, sát khí cuồng bạo ngưng kết thành mây. Trên bầu trời, mây đen kéo tới, tiếng ông ông vang vọng. Mặt đất không ngừng rạn nứt, đám quái vật quỷ dị đi qua đi lại bên dưới. Thú triều vô cùng vô tận lấy Cao Bằng làm tâm mà điên cuồng vọt tới. - Đây là cảm giác làm địch của cả thế giới sao? Trên đỉnh núi, Cao Bằng nhìn cảnh này mà cảm khái. Sau đó, hắn nhàn nhạt nói: - Đáng tiếc, vẫn còn hơi yếu, ngay cả quái vật cấp Thần cũng còn không có. Tiếng nói vừa dứt, mặt đất vỡ nát, chín bóng đen như dãy núi phá đất mà lên, bóng đen che khuất bầu trời, bao phủ mặt đất. Tiếng gào thét như rồng như rắn từ trên đỉnh đầu vọng xuống. Cao Bằng: - …!!? ----------------------- Dịch: MBMH Translate