Chương 1796: Đại Hôn (2)
Thánh Khư
00:32 - 19/03/2024
Chương 1795: Đại Hôn (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Xin ra mắt tiền bối.” Sở Phong mang theo nụ cười, chào lão ta.
“Ừm, người trẻ tuổi không tệ, mạnh hơn tên oắt con Ngô Luân Hồi kia nhiều!” Diêm Thanh gật đầu, một bộ mặt người chết, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Ngô Luân Hồi cũng không tệ, trượng nghĩa như mây như trời, quang minh lẫm liệt, ta vẫn luôn rất bội phục đối với tu vi và nhân phẩm của hắn, ta và hắn cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết.” Sở Phong mặt không đỏ tim không đập tán thưởng.
Bên cạnh, bọn người Ánh Hiểu Hiểu, Nguyên Viện, Tử Loan trợn trắng mắt, ngay cả Âu Dương Phong cũng rất muốn nói, ngươi quá không biết xấu hổ, có người tự khen chính mình như thế sao?
Về phần Ánh Vô Địch cả mở mắt nhìn hắn cũng không muốn, mà Nguyên Thế Thành thì rất im lặng, giữ tư thế khiêm tốn.
“Ngô Luân Hồi hắn tính là thứ gì, hừ!” Diêm Thanh rất không cam lòng.
“Lão gia hỏa, ngươi nói gì vậy chứ! ?” Trưởng lão Á Tiên Tộc tới, mà lại có khoảng chừng năm vị trưởng lão cùng đi, rất nể mặt Đại Mộng Tịnh Thổ, nghe thấy lời nói của Diêm Thanh tương đối bất mãn, nhất trí để mắt tới lão ta.
Á Tiên Tộc quá mạnh mẽ, ngoại trừ hơi kiêng kị Đạo Tộc, Phật Tộc ra, gặp ai cũng không sợ hãi, có thể nghiền ép, dù sao xếp hạng thứ ba trong vũ trụ cũng không phải chỉ là nói suông.
Diêm Thanh rất muốn nói gì đó, nhưng thấy đối phương năm người đứng chung một chỗ, lập tức cúi đầu,nếu khiêu chiến thật thì tất nhiên sẽ bị thiệt thòi lớn, ở trước mặt người ta chê bai con rể của họ thì nhất định sẽ bị đánh.
“Tiểu huynh đệ Sở Phong, ngươi rất không tệ.” Một vị trưởng lão của Á Tiên Tộc mang theo ý cười rất đậm, dùng tay vỗ vỗ đầu vai Sở Phong.
Sở Phong mỉm cười, nói: “Ánh mắt nhìn người của Tiền bối cũng không tệ, Ngô Luân Hồi là rồng trong loài người, kỳ tài tuyệt thế trăm đời khó gặp một lần, ấn tượng của ta đối với hắn là cực giai, mặc dù đã từng giao thủ, nhưng là cùng chung chí hướng, ta nghĩ đương nhiên là chúng ta sẽ trở thành bằng hữu tốt nhất.”
Bên cạnh, đừng nói bọn người Ánh Hiểu Hiểu, Nguyên Viện và Ánh Vô Địch đang bị chế trụ, ngay cả người da mặt dày như Âu Dương Phong cũng không nhịn được nổi một lớp da gà.
“Còn biết xấu hổ không?” Ngay cả Tử Loan rất sợ Sở Phong cũng đang trợn trắng mắt, rất muốn nói ra một câu nói như vậy.
“Ha ha, hiền chất, ngươi thật sự là rất không tệ, ta tin tưởng ngươi và Ngô Luân Hồi sẽ trở thành tri kỷ, tương lai thuộc về các ngươi, Luân Hồi Vương trượng nghĩa như mây như trời, Sở Thần Vương đôn hậu hiền lành!”
Không hề nghi ngờ, trưởng lão Á Tiên Tộc vô cùng vui vẻ, con rể mà trong tộc mình chọn trúng được một tên mang danh đại ma đầu khen ngợi như vậy, tự nhiên khiến cho trong lòng bọn họ rất thoải mái.
Về phần ông ta nói Sở Phong đôn hậu hiền lành, đó hoàn toàn chính là che giấu lương tâm, có điều là loại trường hợp này cũng chỉ vì cho Đại Mộng Tịnh Thổ mặt mũi, cũng cho đại ma đầu Sở Phong mặt mũi mà thôi, cất nhắc lẫn nhau.
Thế nhưng là, rất nhiều tân khách chung quanh đều cảm thấy cạn lời, mẹ nó, chẳng lẽ đại ma đầu Sở Phong thật đúng là sắp được tẩy trắng sao, loại gia tộc mạnh mẽ nằm trong mười vị trí đầu của vũ trụ này cũng hỗ trợ khen ngợi.
“Quý khách Phật Tộc, Khổ Năng đại sư đến!”
Có người cao giọng hô, sắc mặt đám người thay đổi, năm trăm năm trước vị Khổ Năng này là kỳ tài ngút trời, đấu với người cùng thế hệ trên khắp vũ trụ có rất ít đối thủ, số một số hai.
Nhưng không biết tại sao ông ta đau khổ bế quan, vẫn luôn không cách nào đột phá đến cấp độ Á Thánh, mà lại bị nhân vật cấp Cổ Tổ nhận định, bởi vì nguyên nhân nào đó, kiếp này ông ta có lẽ phải vô duyên với lĩnh vực cấp Thánh, rất là đáng tiếc.
Nhưng trong lĩnh vực Kim Thân, đây chính là một vị nhân vật tuyệt thế!
Phật Tộc cũng rất nể mặt, có ba vị trưởng lão đến, mang theo lễ nặng, có không ít đệ tử hộ tống mà đến, trong đó bao gồm phật tử trong tộc – Thích Hoành, trạng thái tinh thần của y thế mà lại không tệ!
Điều này khiến rất nhiều người hít một hơi lãnh khí, vốn liếng bên trong của Phật Tộc quá thâm hậu, một tháng trước kia, bộ dạng Thích Hoành còn như một đứa ngốc, thế mà bây giờ đã khôi phục!
Không cần suy nghĩ nhiều, Phật Tộc có thuốc tốt chữa trị linh hồn, trợ giúp Thích Hoành chữa trị hồn quang đã hao tổn, để y quật khởi lần nữa.
“Gặp qua các vị tiền bối Phật Tộc.” Sở Phong tiến lên chào dưới sự dẫn dắt của mấy vị trưởng lão Đại Mộng Tịnh Thổ, rất khách khí.
Khổ Năng đại sư gật đầu, nói: “Không tệ, quả nhiên là anh kiệt của nhân tộc, thần hoa nội liễm, gân cốt như rồng, huyết khí như biển, một khi bộc phát, trên đánh chín tầng trời, dưới lay U Minh, thành tựu tương lai không thể đoán trước!”
Đánh giá này vô cùng cao, cho đủ mặt mũi cho Đại Mộng Tịnh Thổ và Sở Phong.
Sở Phong khiêm tốn mà có lễ, nói: “Tiền bối quá khen, đây chính là phật tử Thích Hoành đúng không, nhìn qua như chân phật chuyển thế, khí tức thần thánh ập vào mặt, phong thái hơn người, hồn quang tinh khiết, không hổ là nhân tài kiệt xuất của Phật Tộc, tương lai nhất định trở thành một vị Đại Phật!”
Ba vị trưởng lão Phật Tộc đều mang ý cười, gật đầu với Sở Phong.
Thích Hoành nhìn Sở Phong, lộ ra sắc mặt khác thường, nói: “Phật xem trọng duyên phận, không biết vì sao, ta và sở Phong huynh mới quen đã thân, cảm thấy đặc biệt thân thiết.”
Âu Dương Phong đang ở bên cạnh bĩu môi, rất muốn nói, ngươi tự nhiên cảm thấy thân cận, thiên địa kỳ trân (1) của ngươi chính là bị Sở đại ma đầu cướp đi, bây giờ đã hòa tan ở trong cơ thể hắn.
(1)Thiên địa kỳ trân: vật quý hiếm do trời đất thai nghén sinh thành.
Sở Phong gật đầu, nói: “Ta cũng vậy, cho nên, ta và Thích Hoành huynh tất nhiên sẽ trở thành tri kỷ, hôm nay thật sự là hận gặp nhau quá muộn.”
Hắn lốp bốp dừng lại nói, khiến cho tâm tình mọi người của Phật Tộc cũng không tệ, độ thiện cảm đối với Sở Phong tăng lên trên diện rộng, trên thực tế vốn dĩ Phật Tộc và Địa Cầu cũng không có ân oán.
Chung quanh, rất nhiều người đều rất thất vọng, còn muốn nhìn xem phải chăng Phật Tộc và Sở đại ma đầu nảy sinh bất hòa, không ngờ hai bên nói chuyện hòa hợp như thế.
“Lời đồn quả nhiên không ổn, ta thấy Sở Phong tiểu hữu toàn thân có linh tính, có được phật vận, nào có khí chất ma đầu gì đâu. Thế nhân phỉ ta, ác ta, mặc chúng bình luận, tâm cảnh của tiểu hữu kinh người, quả nhiên siêu phàm.” Một vị trưởng lão Phật Tộc thở dài.
“Ta cũng cảm thấy bản thân có phật tính, có lần ta hoài nghi, có lẽ ta là đại năng Phật Tộc chuyển thế.” Sở Phong mặt không đỏ tim không đập đáp lại nói.