Chương 10: Lợi ích nhận được từ tiên phủ

"Đếm ngược thời gian truyền tống, 10… 9… 8… 7..." Thanh âm đếm ngược của hệ thống vang lên, Diệp Vinh bất chấp mọi thứ, vội chộp lấy thanh trường kiếm và lá bùa vào trong tay. Ánh sáng trắng lóe lên, Diệp Vinh bị truyền tống trở về thôn tân thủ, lúc này hắn mới có thời gian để tìm hiểu hai thứ trên tay. Thái Huyền Băng Phách Kiếm, tiên binh cấp 3, được rèn từ hàn thiết, thủy mẫu, băng phách tinh anh, không sợ những thứ dơ bẩn, ánh sáng tỏa ra bốn phía. Cấp dùng: 15. Sát thương: 60 - 95. Tốc độ phi hành: 120 - 150. Tốc độ tấn công: 80 - 100. Kiếm có hàn sương, khi tấn công có tỉ lệ làm địch nhân đóng băng. Thủy Bá phù, pháp bảo cấp hai, không có yêu cầu đẳng cấp. Được Thủy Bá thời Tiền Đường tạo ra, có thể biến thành thủy phù để tấn công kẻ địch. Một lá Thủy Bá phù có thể chứa tối đa 10 lá thủy phù, mỗi mười phút sẽ tự động khôi phục một thủy phù, mỗi thủy phù tạo 45 điểm sát thương. Hai món đồ, món nào cũng là vật phẩm có cấp bậc, điều này làm Diệp Vinh vui mừng ra mặt. Thái Huyền Băng Phách Kiếm là tiên binh cấp 3, không phải thứ mà Kiếm gỗ đào, cái thứ còn không được xem là phi kiếm có thể so sánh được. Cây Thái Huyền Băng Phách kiếm này là phi kiếm hàng thật giá thật, có thể dùng để ngự kiếm phi hành, bay lượn trên không trung. Phi kiếm trong Bỉ Ngạn có rất nhiều chủng loại, số lượng thì nhiều như sao trên trời, nhưng nếu dựa vào những thuộc tính có sẵn của phi kiếm thì có thể phân chia nó thành năm loại: Tiên binh, Thần binh, Ma binh và Yêu binh. Trong đó, đối với những phi kiếm thuộc loại Thần binh, dù là tu sĩ chính hay ma đều có thể sử dụng và phát huy được toàn bộ sức mạnh của nó. Mà Tiên binh, Phật binh thì chỉ có những người chơi bái nhập những môn phái chính đạo mới có thể sử dụng. Còn Ma binh và Yêu binh cũng thế, chỉ những người chơi bái nhập môn phái ma đạo mới có thể sử dụng. Ngoài ra, nếu đệ tử của Đạo gia sử dụng Phật binh, đệ tử của Phật gia sử dụng Tiên binh thì sẽ làm cho sức mạnh của phi kiếm giảm xuống một bậc, tương tự khi sử dụng Ma binh và Yêu binh cũng như thế. Vì thế, người chơi thường sẽ tình nguyện trả một cái giá rất cao để tìm được một thanh phi kiếm tương xứng với mình, cũng sẽ không muốn tìm đại một thanh phi kiếm để dùng tạm. Cũng bởi vì độ thông dụng của mình, cho nên trong những loại phi kiếm cùng cấp thì Thần binh sẽ là loại đắt nhất. Thanh kiếm Thái Huyền Băng Phách này là Tiên binh cấp 3, khi tấn công sẽ có xác suất khiến kẻ địch đóng băng và giảm tốc độ, Diệp Vinh chỉ hận không thể tăng vèo tới cấp 15 để có thể sử dụng nó. Thủy Bá phù cũng là pháp bảo, giống với hỏa phù mà Diệp Vinh đang có, nhưng nó là pháp bảo cấp 2. Mặc dù số lượng phóng thủy phù có hạn chế, nhưng khi sử dụng sẽ không hao tổn chân khí, sát thương của thủy phù cũng rất cao. Người chơi dưới cấp 20 có hai ô đựng pháp bảo, hắn đã trang bị một lá hỏa phù, bây giờ lại trang bị thêm lá Thủy Bá phù này nữa là hợp lý. "Ha ha, sau này mình mà thấy ghét đứa nào thì tay trái cầm hỏa phù, tay phải phóng thủy phù, làm cho nó biết cái gì gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên!" Diệp Vinh nhìn hai ô pháp bảo được trang bị đầy đủ của mình, cực kỳ đắc ý. Giá trị của phi kiếm, pháp bảo không thể so được với những trang bị thông thường, hai thứ này cực kỳ khó có được, cho dù là Closed Beta thì cũng có rất nhiều người chơi cấp 70 - 80 còn dùng pháp bảo của cấp 30, bởi vì không thể tìm được món đồ nào tốt hơn để thay thế. Diệp Vinh chỉ mới có cấp 7 mà trên người đã có tới hai món pháp bảo, hắn đoán, ngoại trừ những người đã chơi Closed Beta thì trang bị trên người mình cũng có thể xem như hơn người. Chìa khóa tiên phủ quả nhiên là thứ tốt, Lang Huyên Ngọc Động mới chỉ là phó bản hoàng giai cấp D, gần như là phó bản có đẳng cấp thấp nhất trong hệ thống phó bản Động phủ tiên gia. Nhưng cho dù thế thì nó cũng mang lại cho Diệp Vinh một đống đồ phong phú ngoài sức tưởng tượng. "Thảo nào dù cho mọi người đều biết Động phủ tiên gia nguy hiểm trùng trùng, dưới tình huống chỉ có một người xông vào thì chưa chắc có thể thu được bất cứ lợi nhuận nào, nhưng giá trị giao dịch của Chìa khóa tiên phủ vẫn cao như vậy." Diệp Vinh thật lòng cảm khái, đây đúng là một đường tắt để phát tài mà! Đối với những người chơi có thực lực mà nói thì lợi ích thu được từ Động phủ tiên gia còn cao gấp mấy lần, hay thậm chí mấy chục lần cái giá để mua chìa khóa. Ngày thứ hai mở Server. Mức độ chen chúc của thôn tân thủ vẫn không giảm bớt chút nào, trong tầm mắt của Diệp Vinh vẫn có thể nhìn thấy một số lượng lớn người chơi mặc áo vải tân thủ kèm theo ánh sáng trắng xuất hiện trên quảng trường của thôn. Công ty Tinh Không từng dự đoán mức người online cao nhất của Bỉ Ngạn là 30 triệu người, bình quân số người online có thể giữ vững ở mức trên 5 triệu người. Con số này rất kinh khủng, hoàn toàn có thể lấy được danh hiệu trò chơi mới hot nhất năm. Nhưng xem số liệu hiện tại thì chỉ mới vẻn vẹn một ngày, số người đăng ký chơi đã đột phá con số 12 triệu, đồng thời vẫn còn tăng lên một cách ổn định. Đêm xuống, số lượng người chơi mới tiến vào thôn tân thủ vẫn chưa giảm bớt, lúc này là lúc những người đi làm vào ban ngày tiến vào trò chơi ---- Nhưng Công ty Thịnh Phong dường như không có ý định mở thêm thôn tân thủ, mà chỉ đăng một thông báo nói rằng hiện tại thôn tân thủ cũng đủ để gánh vác số lượng người chơi rồi. Ngay cả một thằng không có hứng thú với mấy trò chơi kiểu Tiên hiệp như Hạo Tử cũng nhiệt tình đi chơi Bỉ Ngạn, đủ để thấy sức hút của trò chơi này. Đối với việc này, Diệp Vinh cũng vui vẻ mà nhìn, người chơi càng nhiều, trò chơi càng hấp dẫn, tiền đồ của hắn cũng càng rộng mở. Nhiệm vụ mà Diệp Vinh đặt ra cho mình là ba năm sau phải chuyển vào trung tâm thành phố để sống, ít nhất phải để cho mình hít thở bầu không khí trong lành chứ không phải không khí bị ô nhiễm, và đây cũng không phải là nhiệm vụ dễ dàng gì. Cho dù là một căn phòng cho thuê bình thường nhất trong trung tâm thành phố thì tiền thuê cũng đã hơn 3000 đồng, nếu cộng thêm tiền bảo vệ, tiền điện nước, tiền chi tiêu sinh hoạt linh tinh, mỗi tháng nếu không kiếm được 4000 thì nhất định sống không nổi. Số tiền còn lại trong thẻ của Diệp Vinh còn chưa tới bốn chữ số, đối với một người ở nhà thuê giá rẻ, mỗi ngày ăn đồ hộp thì việc dọn vào trung tâm thành phố để sống là một giấc mơ rất xa vời. Công năng đầy đủ của phòng đấu giá thì phải đợi người chơi tới chủ thành mới có thể sử dụng, còn khi ở thôn tân thủ, người chơi chỉ có thể dùng một phương thức nguyên thủy nhất để giao dịch là bày sạp bán đồ, các loại trang bị cấp thấp được bày ra đầy trên đất. Diệp Vinh tùy ý đi dạo hai vòng, phát hiện những món hàng được bày bán thật sự chẳng ra sao, đừng nói là phi kiếm, pháp bảo có cấp bậc, ngay cả những trang bị có thuộc tính cũng chỉ có lác đác vài món. Có khá nhiều người vây quanh những món trang bị có hai thuộc tính, nhưng phần nhiều chỉ là đứng xem, người thật sự bỏ tiền mua chẳng có bao nhiêu. Hắn không khỏi nghĩ, nếu như mình lấy hai món pháp bảo với Thái Huyền Băng Phách kiếm ra bán thì không biết sẽ có bao nhiêu người chơi phát cuồng, thậm chí có khi sẽ giết người cướp của luôn ấy chứ. Trong Bỉ Ngạn, nếu người chơi chủ động giết chết một người chơi khác thì sẽ bị trừ 100 điểm công đức, điểm công đức bị giảm tới mức âm thì khi người này bị giết, điểm tuổi thọ sẽ bị trừ gấp đôi, và có khả năng rơi ra hai món trang bị; nếu điểm công đức – 10.000 thì sẽ chịu một thử thách thiên kiếp tàn khốc nhất, nếu không thể vượt qua thiên kiếp thì điểm tuổi thọ sẽ lập tức bị xóa sạch. Phải biết rằng, nếu một người chơi không có điểm tuổi thọ, mỗi một lần chết thì sẽ bị hạ xuống một cấp, điều này đối với người chơi cấp cao mà nói là một cái giá cực kỳ lớn, nếu chết một lần, đồng nghĩa với việc uổng công cày cuốc cả tháng. Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ là nghĩ chơi mà thôi, dù là pháp bảo hay phi kiếm thì Diệp Vinh đều giữ lại cho mình dùng, tuyệt đối không thể nào mang đi bán được, cho dù muốn bán thì cũng sẽ không dùng cách bày sạp, mà là dùng một cách có thể bán ra được giá tiền cao hơn.