Chương 45: Bắt giặc bắt vua

Địa Ngưu không đáp lại, chỉ liếc nhìn những người còn sống sót, sau đó hơi khó chịu nói: "Mỗi người mười chín viên "Đạo", trò chơi kết thúc. Mời từng người lần lượt lên nhận "Đạo" của mình." Kính cận nhìn vết thương của Trương Sơn, không khỏi toát mồ hôi lạnh: "Trương Sơn... anh thật sự không sao chứ?" "Ông đây ổn mà." Trương Sơn cười vỗ đầu kính cận, "Bên các cậu thế nào? Tôi thấy cậu cùng Lão Lữ vẫn còn khá tỉnh táo." "A...!" Kính cận đột nhiên kêu lên, "Trương Sơn, nói đến Lão Lữ, tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh..." Lão Lữ lúc này cũng vội vàng tiến đến trước mặt Trương Sơn, khoa tay múa chân nói: "Đúng vậy đúng vậy! Cậu nhất định phải làm chủ cho tôi!" "Làm chủ? Xảy ra chuyện gì?" Thấy ba người thì thầm to nhỏ, sắc mặt Tề Hạ trầm xuống, rồi quay đầu hỏi Lâm Cầm: "Rốt cuộc bên các cô đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Cầm hít sâu một hơi, nói: "Thật ra, tôi đã nghĩ chúng tôi chết chắc rồi..." "Đúng vậy..." Điềm Điềm bên cạnh cũng nói, "Khi con gấu đen bước ra, tôi cùng Lâm Cầm sợ đến mức không thể đứng vững." "Sau đó thì sao?" Kiều Gia Kình hỏi. "Sau đó..." Lâm Cầm chớp chớp mắt, suy nghĩ rồi nói, "Tôi chỉ nhớ người đàn ông tên Trương Sơn hét lớn một tiếng "Các người tránh ra", rồi một mình nâng tấm sắt đánh về phía Gấu Đen." “Cái gì?!” Tề Hạ cùng Kiều Gia Kình đồng thời kêu lên. “Hai chúng tôi căn bản không dám nhìn…” Lâm Cầm nói, “Thật sự quá tàn nhẫn, người đó dùng tấm sắt đè con gấu đen xuống, ghì chặt cơ thể đối phương, sau đó cưỡi lên tấm sắt liên tục tấn công đầu gấu đen, cả sân toàn là máu…” “Má nó… đây đúng là Kẻ Hủy Diệt mà…” Kiều Gia Kình cắn răng nói, “Gã to con đó đúng thật là mạnh.” “Hắn dường như biết điểm yếu của gấu đen, trò chơi còn chưa kết thúc, gấu đen đã bị đánh đến biến dạng, mũi gãy, răng cũng bị đánh rụng rất nhiều…” Lâm Cầm nói. Điềm Điềm cũng bổ sung: “Nhưng Trương Sơn đó cũng không khá hơn, gấu đen trước khi chết đã phản đòn, hất tung tấm sắt, sau đó dùng móng vuốt liên tục cào anh ta, cào đến mức hắn toàn thân đầy máu, may mắn là chưa đầy một phút gấu đen đã gục xuống. Cũng nhờ anh ta, những người còn lại đều không sao…” Tề Hạ nghe xong không khỏi nhíu mày, thảo nào Điềm Điềm cùng Lâm Cầm lại cho rằng trò chơi này không thể thắng bằng cách của mình. Hóa ra ở sân của họ, không có ai sử dụng cách giống mình để qua cửa, ngược lại có người đã sử dụng tấm sắt nặng nề đó làm vũ khí, đánh nhau với gấu đen. “Nếu vậy… tại sao hai người không lên sớm?” Kiều Gia Kình hỏi, “Trò chơi đã kết thúc ba bốn phút rồi hai người mới quay lại, tôi cùng lừa đảo còn định chuẩn bị hậu sự cho hai người đấy.” “Điều này còn đáng sợ hơn…” Lâm Cầm mím môi, cúi đầu nói, “Gã to con đó sau khi đánh chết con gấu thì đột nhiên nói “Đã mấy ngày không ăn cơm rồi, tay gấu là món ngon”, sau đó chỉ huy chúng tôi cùng dùng tấm sắt đập gãy hai tay gấu đen…” “Vậy nên hai cái tay gấu đó…” Kiều Gia Kình còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên thấy gã to con, kính cận cùng Lão Lữ ba người đi thẳng về phía này. Trên eo của ba người họ đều đeo một túi vải nhỏ, xem ra đã nhận được “Đạo” của mình. Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Tề Hạ, dường như không có ý tốt. "Ồ..." Kiều Gia Kình đột nhiên nhớ đến "giao dịch" của Tề Hạ cùng Kính cận, biết tình hình có chút không ổn, "Lừa đảo, làm sao bây giờ?" "Hiệu ứng Matthew..." Tề Hạ lẩm bẩm một mình, "Phàm ai đã có, thì sẽ được cho thêm; còn ai không có, thì ngay cả cái đang có cũng sẽ bị lấy đi." "Ý anh là gì?" Tề Hạ không trả lời, lặng lẽ cúi đầu đánh giá môi trường xung quanh, lại kéo một chiếc ghế trước mặt mình, đảm bảo giữ khoảng cách với đối phương. Bên cạnh hắn còn có ba chiếc ghế, hắn cẩn thận quan sát, phát hiện một trong số đó được đặt ở vị trí dễ lấy nhất, chân ghế sắp gãy, chính là vũ khí cực tốt. Người Đầu Trâu cách đó mười bước, không thể ngăn cản ngay được, Tề Hạ biết chỉ cần mọi thứ suôn sẻ, tuyệt đối có thể hạ gục Trương Sơn. "Không có vấn đề gì lớn..." Tề Hạ lạnh lùng nhìn Trương Sơn, "Hắn có thể đánh chết gấu, nhưng tiếc là, tôi không phải gấu." "Anh muốn làm gì...?" Lâm Cầm cảm thấy hơi sợ hãi. Kiều Gia Kình cũng nghiêm túc nhìn ba người đang đi tới, hơi hoạt động cổ. Không khí bỗng trở nên căng thẳng, mùi thuốc súng như thoang thoảng trong không gian. Nếu gã to lớn này thực sự đến để "ra mặt" giúp đỡ người khác thì chắc chắn sẽ có một trận ác chiến. Trương Sơn tiến đến trước mặt Tề Hạ, trầm ngâm nhìn hắn. Tề Hạ cũng ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông cao mét chín trước mặt. "Tôi nghe nói... cậu đã có chút chuyện với bạn bè của tôi." Trương Sơn nói giọng đều đều. "Đúng vậy." Tề Hạ đáp, "Người đàn ông trung niên đó đã mua mạng từ tôi bằng 'Đạo'." "Chết tiệt... cậu nghĩ mình là ai..." Trương Sơn đưa ngón út lên ngoáy tai, "Mua mạng từ cậu, cậu là Diêm Vương sao?" "Có thể là thế." Tề Hạ bước lên một bước, tiến gần hơn đến chiếc ghế, "Tôi có thể cứu mạng người, cũng có thể khiến người ta chết." Trương Sơn nhíu mày: "Cậu đây là sao? Không thể nói chuyện tử tế được sao?" "Tôi có thể nói chuyện tử tế hay không, chủ yếu phụ thuộc vào việc các anh có đưa 'Đạo' cho tôi hay không." "Cậu thật đúng là làm người ta chán ghét." Gã to lớn cau mày, "Nếu tôi không đưa, cậu định làm gì?" Nghe xong, Kính cận sững sờ, vội vàng nói nhỏ: "Trương Sơn! Ý gì vậy? Chuyện này không giống đã nói khi nãy!" "Đừng quan tâm." Trương Sơn quay lại nói nhỏ, "Tôi tự có sắp xếp." "Nếu anh không đưa, tôi sẽ tự lấy." "Hửm? Thằng nhóc, mày chán sống rồi à?" Chưa kịp để Trương Sơn phản ứng, Tề Hạ lập tức đá chiếc ghế cạnh chân mình về phía trước, đập vào đầu gối Trương Sơn. Trương Sơn đau đớn, vội vàng lùi lại hai bước. Tề Hạ nhân cơ hội này lập tức chạy lên phía trước, thuận thế nhặt chiếc ghế trên mặt đất, nắm lấy chân ghế, hắn biết Trương Sơn bị thương trên người, muốn hạ gục hắn, bây giờ là cơ hội cực tốt. "Ba mươi sáu kế, bắt giặc bắt vua." Tề Hạ thầm nói trong lòng, sau đó vung chiếc ghế lên. Trương Sơn thấy tình hình không ổn, lập tức cúi người xuống, đưa tay bảo vệ đầu. Giây tiếp theo, chiếc ghế lập tức vỡ nát trên tay hắn. "Rắc!" Cú đánh này tuy rất đau, nhưng không trúng chỗ hiểm. "Phá cứng, đoạt đầu, phá giải thân thể." Tề Hạ lại lẩm bẩm. Trương Sơn rõ ràng nổi giận: "Nhóc con, mày chơi thật à?" Nhưng chưa kịp chửi thành tiếng, hắn phát hiện trong tay Tề Hạ vẫn còn nắm một chân ghế gãy. Tề Hạ mượn quán tính xoay một vòng, sau đó vung chân ghế lên đầu đối phương. Trương Sơn rõ ràng không phải kẻ tầm thường, hắn lập tức quay đầu, dùng phần trán cứng nhất đập vào cây gậy gỗ. "Rắc"! Chân ghế lập tức gãy ngay, để lại trên trán Trương Sơn một vết đỏ. "Thú vị...!" Trương Sơn nghiến răng nói, "Nhóc con, đánh nhau ra tay ác thế này... Vậy thì tao cũng không khách khí nữa!" === Góc vui đọc truyện thêm kiến thức Hiệu ứng Matthew (Matthew effects) được đặt tên bởi nhà tâm lý học Keith Stanovich. Nguồn gốc thuật ngữ xuất phát từ một câu có trong Kinh thánh: “Phàm ai đã có, thì sẽ được cho thêm; còn ai không có, thì ngay cả cái đang có cũng sẽ bị lấy đi”. Thuật ngữ này là một hiện tượng xã hội nhằm chỉ những người được sinh ra trong hoàn cảnh đầy đủ sẽ có nhiều lợi thế để thành công và ngày càng giàu có hơn. Ngược lại, những người không có gì trong tay lúc đầu sẽ không có nhiều cơ hội phát triển và càng ngày sẽ lại nghèo đi.