Chương 52: Cực Đạo

Tiêu Tiêu tiện tay đập vỡ một cái bàn, nhặt một tấm ván có đinh trên mặt đất rồi chậm rãi bước đến bên cạnh Kiều Gia Kình. "Này!!" Tề Hạ cảm thấy không ổn, "Cô định làm gì?! Cô đợi một chút..." "Những người này chết thì chết." Tiêu Tiêu nói, "Chúng chết cũng không đáng tiếc, tôi sẽ chứng minh cho anh xem." "Đừng!" Tề Hạ vội vàng hét lên, "Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ làm theo mọi điều cô nói, cô hãy bỏ đồ xuống trước đã!" Tiêu Tiêu như không nghe thấy gì, từ từ nâng tấm ván trong tay lên. "Này! Tôi đã đồng ý với các điều kiện của cô rồi! Cô không cần phải chứng minh cho tôi xem đâu!!" Thấy Tiêu Tiêu như phát điên, Tề Hạ lại vội vàng gọi Kiều Gia Kình: "Này! Kiều Gia Kình! Anh đừng giả chết nữa! Dậy đi!!" Vừa dứt lời, tấm ván của Tiêu Tiêu đã rơi xuống, mặt có đinh trực tiếp cắm vào đầu Kiều Gia Kình. "Cực Đạo vạn tuế." Cô ta cười nói. Kiều Gia Kình run lên, tay chân co giật vài lần rồi quy về im lặng. "Này... Kiều Gia Kình..." Tề Hạ trợn tròn mắt, môi khẽ động. "Anh nói đi Kiều Gia Kình... Anh đang giả vờ cái quái gì... Gấu còn không giết được anh... Làm sao đinh có thể giết anh chứ...?" Tề Hạ không đợi được câu trả lời của Kiều Gia Kình, mà lại thấy vết máu lan ra. Hắn biết, dù là ai cũng không thể sống sót nếu bị một cây đinh cắm vào não. Kiều Gia Kình đã chết rồi. "Kiều..." Tề Hạ nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể tin được, trong đầu không ngừng vang vọng một câu nói... "Anh có đầu óc, tôi có sức lực, chúng ta hợp tác nhé?" "Tề Hạ, anh xem." Tiêu Tiêu cười nói, "Chúng chết cũng không đáng tiếc." "A————" Tề Hạ đột nhiên hét lên thảm thiết, sâu trong đầu óc truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt, tay chân hắn lập tức khôi phục tri giác, nhưng lúc này chỉ có thể ôm đầu lăn lộn. Thấy Tề Hạ đột nhiên có thể cử động tự do, Tiêu Tiêu rõ ràng khựng lại. Lần đau đầu này kéo dài rất lâu, Tề Hạ cảm thấy chiếc đinh không đâm vào Kiều Gia Kình, mà giống như đâm vào não mình, chiếc đinh đó không ngừng khuấy đảo trong đầu óc khiến hắn sống không bằng chết. Hai phút sau, cơn đau đầu của Tề Hạ đột nhiên biến mất, hắn mặt không thay đổi đứng lên. "Giỏi thật, Tề Hạ." Tiêu Tiêu cười nói, "Anh có thể phớt lờ "tiếng vọng" của tôi sao?" "Tôi khuyên cô nên dừng lại..." Tề Hạ lạnh lùng nói, "Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi..." "Không." Tiêu Tiêu nói, "Tôi phải cho anh hiểu rằng, những người này có thể tùy ý giết, anh cũng có thể giết chúng." "Tại sao tôi phải giết họ..." Đôi mắt Tề Hạ cực kỳ lạnh lẽo, cả người trông không có chút cảm xúc nào, "Tôi không giống những kẻ điên như các người, đừng so sánh tôi với các người." "Có vẻ anh vẫn chưa hiểu." Tiêu Tiêu bất lực lắc đầu, sau đó giật mạnh tay, rút tấm ván có đinh ra khỏi đầu Kiều Gia Kình, cô hất máu trên đó đi, nói với Tề Hạ, "Đợi tôi giết hết bọn chúng, anh sẽ tự nhiên hiểu." Nói xong, cô lại đi thẳng về phía Điềm Điềm. “Đồ điên, cô đủ rồi...” Tề Hạ khẽ mấp máy môi, "Mấy người bọn tôi vất vả lắm mới sống sót được đến bây giờ, cô dựa vào cái gì mà quyết định sống chết của bọn tôi..." "Thế nên tôi nói chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì." Tiêu Tiêu lại một lần nữa giơ tấm ván lên. Tề Hạ lần này không cho cô ta cơ hội, lập tức xông tới, vốn định trực tiếp húc ngã người phụ nữ này, nhưng dưới lực va chạm mạnh, người phụ nữ kia lại không hề nhúc nhích. Tề Hạ chỉ có thể tạm thời thay đổi đối sách, ôm lấy vòng eo dày như tường chịu lực của đối phương, đẩy ra sau. Tiêu Tiêu lùi lại hai bước, sắc mặt lạnh lùng. "Tề Hạ, rõ ràng tôi đang giúp anh, vậy mà anh lại ngoan cố không chịu nghe, tôi thật sự rất thất vọng." Tiêu Tiêu lắc đầu, bóp cổ Tề Hạ, sau đó tiện tay quăng hắn ra ngoài như ném một con chó. Tề Hạ đập vào tường, đau đớn kêu lên một tiếng. Hắn cảm thấy người phụ nữ trước mặt có sức mạnh phi thường, hẳn đã trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc. "Cực Đạo vạn tuế." Tiêu Tiêu cười khẽ, tấm ván gỗ trong tay lại hạ xuống, xuyên thủng đầu Điềm Điềm. Trong đầu Tề Hạ vang lên giọng nói của Điềm Điềm - "Tôi đến đây chỉ vì nơi đó không chứa nổi tôi." Cơn đau xé toạc lại ập đến, Tề Hạ ôm đầu đau đớn gục trên mặt đất. Điềm Điềm cũng đã chết rồi. Tề Hạ cảm thấy đầu mình sắp nứt ra. Trước mắt hắn tối sầm, ý thức dần mơ hồ. Trước khi ngất đi, hắn nghe thấy một hồi chuông lớn vang lên từ xa. ... "Hạ, anh xem này." Dư Niệm An cầm một chiếc áo sơ mi rách nát, dường như đang khoe với Tề Hạ, "Nhìn chỗ này." Cô ấy đưa ngón tay trắng nõn ra, chỉ vào túi áo sơ mi trước ngực, nơi có một chú cừu hoạt hình được may lên. "Chỗ anh làm rách em đã vá lại cho rồi này! Tay nghề không tệ chứ?" "Quả thực không tệ." Tề Hạ vừa ăn mì tôm, vừa gật đầu, "Nhưng sao em không mua cái mới?" "Tiết kiệm tiền chứ!" Dư Niệm An cười, "Đợi sau này chúng ta có tiền rồi, anh muốn mua mấy cái cũng được, bây giờ cứ tạm dùng cái này đi." Nghe vậy, Tề Hạ khựng lại một chút, đặt mì tôm xuống, nói: "Tiểu An, chúng ta sắp có tiền rồi, vụ làm ăn của anh mà thành công, chúng ta sẽ có hai triệu..." "Em tin anh." Dư Niệm An cười gật đầu, "Hạ à, trên đời này có rất nhiều con đường, mỗi người đều có một con đường riêng của mình, em tin anh nhất định sẽ thành công." "Ừm." Tề Hạ gật đầu, cảm thấy vô cùng yên tâm, hắn còn muốn nói gì đó với Dư Niệm An nhưng đột nhiên nhìn thấy sắc trời bên ngoài cửa sổ. Bầu trời đỏ sẫm treo một mặt trời màu vàng đất. Tề Hạ chớp chớp mắt, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. "Chuyện gì vậy..." Hắn quay đầu lại nhìn Dư Niệm An, nhưng thấy khuôn mặt cô đã biến thành Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu cười mấp máy môi với Tề Hạ, nói: "Cực Đạo vạn tuế." Giây tiếp theo, hai bóng người xuất hiện sau lưng Tiêu Tiêu, chính là Kiều Gia Kình cùng Điềm Điềm. Trán họ chảy óc cùng máu tươi, đang dữ tợn nhìn Tề Hạ, ánh mắt mang một chút oán hận, một chút không cam lòng. "Các người... tôi..." Tề Hạ đột nhiên cảm thấy một trận sợ hãi, lập tức lăn xuống khỏi ghế, chạy ra khỏi cửa. Hắn phải trốn khỏi nơi ma quái này. Tất cả đều là ác mộng. Đến khi mở cửa phòng mình, hắn mới cảm thấy một nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn. Bên ngoài cánh cửa là một hành lang vô tận, hai bên có hàng ngàn cánh cửa, lúc này không ngừng có những người đeo mặt nạ động vật bước ra. ... "Tề Hạ! Tề Hạ!!" Một giọng nói lo lắng vang lên, kéo Tề Hạ trở lại. Hắn từ từ mở mắt ra, thấy trước mặt là khuôn mặt sạch sẽ của Lâm Cầm. "Lâm..." Tề Hạ nhíu mày, cảm thấy đầu đau như búa bổ, "Có chuyện gì thế?" Đôi mắt Lâm Cầm ngấn lệ, nghẹn ngào nói: "Thật sự dọa chết tôi rồi... Tôi cứ tưởng anh cũng đã chết giống như Kiều Gia Kình cùng Điềm Điềm rồi chứ..." Tề Hạ lúc này mới nhớ lại trải nghiệm kinh hoàng đó, lảo đảo đứng dậy, nhìn về phía thi thể của Kiều Gia Kình cùng Điềm Điềm xa xa, nhất thời mất hồn. Mặc dù nơi đây không phải là trong mơ, nhưng lại là hiện thực đáng sợ hơn cả trong mơ. "Tề Hạ... Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra..." Lâm Cầm nghẹn ngào hỏi, "Ai đã giết bọn họ?" Tề Hạ không trả lời, ngược lại mặt không thay đổi nhìn về phía Lâm Cầm, hơi nghi ngờ hỏi: "Tại sao cô còn sống?"