Chương 61: Mệnh của Heo

"Má nó, mày thật đúng là thằng điên mà..." Lão Lữ sợ tới mức suýt ngã, "Chẳng qua chỉ thắng mày mười "đạo" thôi, cần gì phải chơi lớn vậy?" "Các người tưởng ta muốn làm một con heo ở cái nơi quỷ quái này, ngày nào cũng sống dựa vào may mắn sao?" Người Heo đưa tay sờ mõm heo trên mặt nạ, dù mặt nạ không có biểu cảm, nhưng hắn luôn cho người ta cảm giác dữ tợn. "Các người không hiểu ta... Chỉ có "cược mạng"... Chỉ có "cược mạng" với những người lợi hại thì cuộc sống ở đây mới có ý nghĩa." Ánh mắt của Người Heo cho Tề Hạ một cảm giác - hắn vẫn luôn giả trang heo, chờ một ngày có thể ăn thịt hổ. "Đúng là một thằng điên..." Lão Lữ có chút khó xử nhìn Tề Hạ, Người Heo trước mặt đã chỉ đích danh muốn cược mạng với Tề Hạ, lúc này dù có chạy trốn cũng không kịp nữa rồi "Người Heo, đổi cách khác đi." Tề Hạ suy nghĩ một lúc rồi nói, "Tôi tự mình ở lại đây cược mạng với anh, không cần hai người bọn họ giúp." "Hả?" Lão Lữ và Lâm Cầm đồng thời sững sờ. "Nhóc con, cậu làm gì vậy?" Lão Lữ ngạc nhiên, "Trò chơi lần này là tôi kéo cậu vào, cậu tự mình ở lại đây cược mạng là sao?" Tề Hạ cũng khó hiểu nhìn Lão Lữ, phát hiện trước đây mình đúng là có chút thành kiến với ông ta, không ngờ lúc quan trọng Lão Lữ lại bất ngờ đáng tin cậy. "Chú à." Tề Hạ nói, "Người ở lại càng nhiều thì càng nguy hiểm, nếu tôi chết thì nhờ chú đưa người bạn này của tôi đi tìm cặp nam nữ kia." "Không được, tôi sẽ không đi." Lâm Cầm lắc đầu, "Tề Hạ, anh quên những gì tôi đã nói với anh rồi sao?" "Má nó tôi cũng không đi." Lão Lữ lắc đầu, "Nhóc con, người mà Người Heo nhắm tới là cậu, theo lý mà nói tôi và cô gái này an toàn... Nhưng cậu yên tâm, nếu cậu chết, tôi sẽ đích thân lo hậu sự cho cậu." Tề Hạ bất lực gãi đầu, tuy cái nhìn về Lão Lữ đã thay đổi đôi chút, nhưng ông ta nói chuyện vẫn thật khó nghe. "Nghe chẳng lành gì cả... Nếu đã vậy, tôi cũng không khuyên hai người nữa." Tề Hạ thở dài, ngẩng đầu nhìn Người Heo, "Anh nói có cách chơi mới, là cách chơi gì?" Người Heo lại lộ vẻ mặt kích động, đưa hai cặp kính cho hai người: "Nào, đeo vào! Đeo vào!" Lâm Cầm và Lão Lữ sau khi do dự một lúc cũng đeo hai cặp kính lên. Giây tiếp theo, đuôi gọng kính duỗi ra hai cánh tay máy, vòng qua sau gáy hai người "cạch" một tiếng, hai đầu đã nối vào nhau. Lâm Cầm cảm thấy không ổn, cô muốn thử tháo kính ra nhưng phát hiện chiếc kính nhỏ này có cơ quan phức tạp, hiện giờ lại giống như vòng kim cô siết chặt trên đầu. "Chuyện gì vậy..." Lâm Cầm vừa định nói thì Người Heo đã đưa tay ngăn cô lại. "Người đẹp, đừng nói bừa." Người Heo cười nói, "Bây giờ bắt đầu, chỉ có làm theo quy tắc của ta, các người mới an toàn." "Quy tắc..." "Bây giờ kính của các người đã bắt đầu "có hiệu lực" rồi." Người Heo giải thích, "Một trong hai người sẽ cảm thấy kính hơi lạnh, người kia sẽ cảm thấy kính hơi nóng, trong thời gian tới, người cảm thấy kính lạnh chỉ được phép nói dối. Còn người cảm thấy kính nóng chỉ được phép nói thật." Tề Hạ có dự cảm chẳng lành, cách chơi này có vẻ quen thuộc. "Nếu các người muốn giở trò gì, hoặc mở miệng nói trước khi trò chơi bắt đầu..." Người Heo đưa tay chỉ vào giữa trán mình, "Thì chỗ này sẽ bị xuyên thủng, hiểu chưa?" Lâm Cầm nghe xong lập tức ngậm miệng lại. Bởi vì cô phát hiện ra có vẻ như có một cơ quan nào đó đang được kích hoạt ở giữa lông mày của mình, bên trong chiếc kính này có một dây cót, có thể là dây cung hoặc tia laser. Sắc mặt của Lão Lữ cũng thay đổi liên tục, ông ta biết "nói nhiều sai nhiều", không biết câu nào của mình sẽ kích hoạt cơ quan. Người Heo thấy hai người im lặng thì lại quay đầu nhìn Tề Hạ, nói: "Trò chơi mà ta và ngươi chơi, quy tắc cơ bản giống như lần trước, nhưng lần này... ta sẽ chia." "Anh phân phối?" Tề Hạ nhìn những quân cờ trên bàn, suy nghĩ một chút, "Sau khi anh chia... thì tôi sẽ chọn?" "Đúng vậy." Người Heo gật đầu, "Nghe có vẻ không công bằng với ngươi lắm nhỉ?" "Tất nhiên là không công bằng." Mặc dù nói như vậy nhưng Tề Hạ biết "quy tắc" vẫn chưa kết thúc, bởi vì quy tắc "nói thật" - "nói dối" vẫn chưa xuất hiện. "Cho nên, ta đã rất nhân từ, thêm cho ngươi một quy tắc..." Người Heo cười khùng khục vài tiếng, "Sau khi ngươi chọn xong, ngươi cần hỏi hai người này để xác nhận màu sắc. Nhưng bất kể ngươi chọn ai thì cũng chỉ có thể hỏi một lần." Nói xong, hắn lại ngẩng đầu lên, nói với Lâm Cầm và Lão Lữ: "Để công bằng, hai người chỉ có thể trả lời "đen" và "trắng", có vấn đề gì không?" Hai người hoảng sợ gật đầu. Tề Hạ dường như đã hiểu, quy tắc này rất vô lý. Bây giờ hắn không thể biết Lâm Cầm và Lão Lữ ai sẽ nói thật, việc dò hỏi sẽ khiến tình hình trở nên phức tạp hơn. "Định lý đồng hồ đeo tay..." Tề Hạ nhắm mắt lại và lẩm bẩm, "Khi một người chỉ có một chiếc đồng hồ đeo tay, bọn họ sẽ biết rõ thời gian, nhưng khi có hai chiếc đồng hồ đeo tay có thời gian khác nhau, bọn họ sẽ không thể tin tưởng bất kỳ chiếc nào..." "Ngươi đã sẵn sàng chưa, Tề Hạ?" Người Heo hỏi. Tề Hạ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn Người Heo: "Tôi cũng muốn hỏi anh câu tương tự, đây là một trận chiến cược mạng, anh đã sẵn sàng chưa?" "Mạng sống? Hehehe..." Người Heo khịt mũi cười, nhanh chóng cười đến run rẩy cả người, "Sống ở đây, làm gì còn mạng sống nữa... Chỉ khi "chết" thì mới cảm thấy mình đã từng sống." Tề Hạ gật đầu, hắn biết Người Heo dường như đã sống ở đây rất lâu rồi, tư duy thông thường căn bản không thể thuyết phục hắn. Cho nên, Tề Hạ đưa tay lấy chiếc bịt mắt rồi đeo lên. Người Heo im lặng phân chia quân cờ. Lâm Cầm và Lão Lữ nhìn hai người bình tĩnh này, rõ ràng bọn họ mới là nhân vật chính cược mạng, nhưng cả hai đều bình tĩnh, dường như không quan tâm đến những gì sắp xảy ra. Ngược lại, Lâm Cầm và Lão Lữ lại căng thẳng đến mức chân run lên. "Anh muốn ra ngoài không?" Tề Hạ đột nhiên hỏi. "Cái gì?" Người Heo không ngẩng đầu lên, hững hờ nói. "Ngoài việc chết ở đây, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn thoát sao?" Tay của Người Heo dừng lại giữa không trung một lúc rồi trả lời: "Trốn nơi nào?" "Từ đâu đến thì trở về đó." Tề Hạ đeo bịt mắt, nhưng vẻ mặt nghiêm túc nói, "Chẳng lẽ anh không muốn quay lại sao?" Người Heo suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu ta không muốn quay về, tại sao ta lại cam tâm tình nguyện trở thành "heo"?" "Cái gì?" Tề Hạ cảm thấy mình dường như đã biết được một manh mối quan trọng. "Nhưng ta không định "trốn thoát" đâu Tề Hạ." Người Heo đặt tất cả các quân cờ vào vị trí, sau đó nghiêm túc nói, "Ta chuẩn bị đường đường chính chính bước ra khỏi đây." === Góc vui đọc truyện thêm kiến thức: Định lý đồng hồ đeo tay hay còn gọi là Segal's law là một câu ngạn ngữ, có nghĩa: Một người khi có một chiếc đồng hồ sẽ biết bây giờ là mấy giờ, nhưng khi đeo hai cái thì sẽ trở nên không chắc chắn nữa. (A man with a watch knows what time it is. A man with two watches is never sure)