Chương 63: May mắn

Tề Hạ liếm đôi môi khô khốc, nhặt một quân cờ từ trong tay. Đồng tử Lâm Cầm đột nhiên giãn ra. Đó là một quân cờ trắng. "Tề Hạ... Tôi chỉ có thể nói dối... anh tuyệt đối đừng tin tôi..." Lâm Cầm thầm hét lên, hy vọng có phép màu xảy ra để Tề Hạ nghe thấy. Cô rất sợ, sợ niềm tin của Tề Hạ vào cô sẽ khiến hắn mất mạng. "Tuyệt đối đừng tin tôi..." Lâm Cầm lặp đi lặp lại trong lòng. Chỉ thấy Tề Hạ suy nghĩ một lúc, cũng không đặt câu hỏi mà lại lấy ra một quân cờ đen. Lâm Cầm cau mày, cô biết dù là quân đen hay trắng thì cô chỉ có thể đưa ra câu trả lời ngược lại. Tề Hạ từ từ giơ quân cờ đen lên, đưa đến trước mặt Lâm Cầm, nói: "Lâm Cầm, nói cho tôi biết..." Lâm Cầm đưa tay che miệng, cả người sắp sụp đổ rồi. Cô hoàn toàn không muốn nói với Tề Hạ "Đây là quân trắng", nhưng nếu cô không nói dối thì cơ quan trên kính sẽ kích hoạt. Tề Hạ dường như cảm nhận được điều gì đó, nhẹ nhàng nói: "Đừng căng thẳng, Lâm Cầm, hãy giữ cho não bộ hoạt động, mọi thứ vẫn chưa kết thúc mà." Lâm Cầm nghe xong, tuyệt vọng gật đầu. Sau khi xác định cảm xúc của cô đã ổn định hơn, Tề Hạ hỏi: "Lâm Cầm, nói cho tôi biết, Lão Lữ sẽ nói quân cờ này màu gì?" "Hả?" Lâm Cầm và Lão Lữ đồng thời sững sờ, Người Heo cũng đảo mắt. "Nghe kỹ câu hỏi của tôi, Lâm Cầm, tôi hỏi lại lần nữa." Tề Hạ lặp lại, "Lão Lữ sẽ nói quân cờ này màu gì?" Lão Lữ...? Lâm Cầm quay lại nhìn Lão Lữ, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ. Cảm giác lạnh lẽo trên kính của cô chắc chắn là phải nói dối. Mà Người Heo cho đến nay chưa bao giờ nói dối, cho thấy quy tắc của hắn là tuyệt đối, cho nên Lão Lữ sẽ nói thật. Nếu vậy, Lão Lữ sẽ nói quân cờ này là "màu đen". Lâm Cầm vừa định thốt ra hai chữ "màu đen" thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó - Cô là người nói dối, cho nên không thể nói với Tề Hạ câu trả lời "màu đen". Cho dù Lão Lữ nói "đen", cô cũng phải nói thành "trắng". Như vậy, chẳng phải mọi thứ lại trở về điểm xuất phát sao?! Điểm mấu chốt của trò chơi này không nằm ở Lão Lữ, mà là ở cô. Lâm Cầm cắn môi, cuối cùng vẫn khó khăn nói ra hai chữ: "Màu trắng." Lúc này, cô cảm thấy mình giống như người bóp cổ "sự thật", tất cả những lời nói thật chỉ cần qua miệng cô, cuối cùng đều sẽ biến thành lời nói dối. Lão Lữ ôm trán, cảm thấy mọi thứ đã kết thúc rồi. "Màu trắng sao..." Tề Hạ quay đầu lại, dường như đang nhìn quân cờ trong tay mình, rồi nhếch mép cười, nói: "Thì ra là vậy." Người Heo trầm ngâm một lúc, thầm nghĩ: "Ngươi sẽ làm gì đây? Tề Hạ, người ngươi tin tưởng nhất nói với ngươi, quân cờ trong tay ngươi là màu trắng, giờ ngươi sẽ lựa chọn như thế nào đây?" Tề Hạ từ từ đặt quân cờ đen trong tay sang một bên rồi nhặt một quân cờ trắng khác. Hắn đưa quân cờ trắng về phía trước, đưa vào tay Người Heo. "Ồ? Ngươi chọn xong rồi?" Người Heo hỏi. Lần này, có bài học từ trước, Người Heo cố tình giữ giọng điệu bình thản. Như vậy, Tề Hạ không thể phán đoán màu quân cờ trong tay mình qua giọng nói của hắn. "Phải, tôi chọn xong rồi." Tề Hạ gật đầu nói, "Nhưng không phải là quân anh đang cầm, quân trắng đó là của anh." "Cái gì?" Tề Hạ không để ý đến Người Heo, mà cầm quân đen trước mặt lên, nói: "Quân đen trong tay tôi là "sinh", quân trắng trong tay anh là "tử", trò chơi kết thúc rồi." Trong khi mọi người đều sững sờ thì, Tề Hạ từ từ tháo bịt mắt xuống. Mọi thứ diễn ra đúng như hắn dự đoán. Đối với hắn, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy khó chịu lúc này là bịt mắt quá lâu khiến hắn hơi nhạy cảm với ánh sáng. "Ngươi..." Người Heo run rẩy vì kích động, "Ngươi đang nói đùa gì vậy..." Tề Hạ mở mắt nhìn Người Heo, nói: "Tôi đã "cược mạng" với anh, sao có thể là nói đùa?" Nói xong, hắn chỉ vào Lâm Cầm và Lão Lữ: "Thả bọn họ ra, có chơi có chịu." Người Heo trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu, cuối cùng thở dài chán nản, lấy ra một chiếc điều khiển từ xa từ ngăn kéo rồi bấm một cách vô thức. Lão Lữ và Lâm Cầm chỉ nghe thấy tiếng "tách", cơ chế của mắt kính đã được tháo ra. Hai người vội vàng tháo chiếc kính chết tiệt này ra rồi ném sang một bên. "Tề Hạ! Thằng nhóc này má nó được nha!!!" Lão Lữ hét lên phấn khích, tiến lên vỗ một cái vào lưng Tề Hạ, "Có phải cậu từng trúng số à?! Sao lại may mắn thế?!" "May mắn sao..." Tề Hạ lắc đầu, "Lần đánh cược này tôi không hề dựa vào bất kỳ may mắn nào, chỉ là Người Heo khinh địch thôi." Nghe vậy, Người Heo lặng lẽ quay đầu lại, nói: "Ta khinh địch...?" "Đúng vậy." Tề Hạ chỉnh lại quần áo, từ từ đứng dậy, "Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, người thông minh không dựa vào may mắn, nhưng anh lại không để tâm." "Vậy ý ngươi là..." Người Heo cũng không thể tin được mà đứng dậy, "Mọi chuyện vừa rồi... đều do ngươi lên kế hoạch?" "Đúng vậy." Tề Hạ gật đầu, "Kế hoạch của tôi rất đơn giản, chỉ cần anh chọn cho tôi một quân đen và một quân trắng, thì tôi sẽ thắng, hơn nữa là chắc chắn sẽ thắng, không có bất kỳ sự tình cờ nào." Người Heo trợn tròn mắt, đồng tử liên tục mở to. Đây là lần đầu tiên kể từ khi trở thành "heo", hắn thua một cách triệt để như vậy. "Để giúp anh dễ dàng chọn cho tôi một đen một trắng, tôi còn cố tình nói với anh 'Anh chọn xong thì tôi mới dễ chọn hơn'. " Tề Hạ đưa tay ra, lấy từ trên bàn hai quân đen và hai quân trắng, nắm chặt trong tay, như thể đang mô phỏng hoạt động tâm lý của Người Heo lúc đó. "Chắc anh đã phải đấu tranh tư tưởng một lúc đúng không? Cuối cùng lại phát hiện ra dù chọn thế nào thì đưa cho tôi một đen một trắng vẫn là an toàn nhất." Từ trong mặt nạ của Người Heo truyền đến giọng nói không thể tin được: "Ngay cả điều này mà ngươi cũng tính được..." "Nên nói anh quá thận trọng hay quá sơ suất đây?" Tề Hạ cân nhắc hai quân trắng trong tay, "Nếu anh có thể tin vào trực giác ban đầu của mình, đưa thẳng cho tôi hai quân trắng thì bây giờ tôi đã chết rồi." Người Heo không nói nữa, chỉ phẫn hận nhìn chằm chằm Tề Hạ. Tề Hạ lại nói: "Khi tôi cầm hai quân cờ khác màu, chỉ cần hỏi như vừa rồi thì tôi sẽ biết được màu quân cờ trong tay mình một trăm phần trăm." Lâm Cầm nghe xong vội suy nghĩ một chút. Một lát sau, cô há hốc mồm. Câu hỏi vừa rồi của Tề Hạ quả thật quá khéo léo. Hắn hỏi "Người kia sẽ nói đây là màu gì?", bất kể người được hỏi là nói thật hay nói dối thì chỉ cần Tề Hạ cầm quân đen, đối phương đều sẽ nói ra đáp án "màu trắng". Nếu hắn hỏi Lâm Cầm, Lâm Cầm biết đáp án của Lão Lữ là "màu đen", nhưng do đặc tính nói dối của mình nên đã đổi thành "màu trắng". Nếu hắn hỏi Lão Lữ, Lão Lữ sẽ trực tiếp nói ra đáp án của Lâm Cầm, "màu trắng". Lùi một bước, cho dù đáp án Tề Hạ nhận được không phải là "màu trắng", mà là "màu đen", hắn cũng sẽ lập tức biết quân cờ còn lại trong tay mình mới là đáp án đúng. === Có ai không hiểu cách giải phần chơi nỳ không ợ =)))