Chương 70: Đồng đội mới

Nếu như đổi vị trí, Chương Thần Trạch biết mình tuyệt đối sẽ không vì tính mạng của đối phương mà đánh đứt tay của mình. Thế nhưng cảnh sát Lý đã thật sự đã làm vậy. Ý định ban đầu của hắn rất đơn giản, chỉ cần đánh trật khớp tay là có thể dễ dàng thoát khỏi còng. Nhưng hắn sai rồi. Tề Hạ nhớ lại lúc cảnh sát Lý cứu Hàn Nhất Mặc khỏi "xiên cá", tình hình cũng rất cấp bách, nhưng hắn chưa từng phạm sai lầm. Có lẽ lần này hắn thật sự có chút hoảng loạn. Trong lúc đánh vào bàn tay, hắn lại vô tình dùng gậy gỗ đập vào còng tay. Nguyên lý của còng tay chính là như vậy, nếu dùng lực từ bên ngoài thì còng tay sẽ chỉ càng siết chặt hơn. Hắn biết dù có đập nát xương bàn tay thì cũng không thể rút ra được. Nhìn thấy nước trong bể cá đã ngập qua cổ luật sư Chương, cảnh sát Lý lập tức quyết định từ bỏ kế hoạch đập nát bàn tay, thay vào đó chuyển sang cánh tay. Lần này lực của hắn còn mạnh hơn trước, mạnh đến mức vài lần hắn suýt ngất đi. Luật sư Chương chỉ có thể ngẩng đầu lên, không ngừng tìm kiếm không khí trên mặt nước. Ngay khi ý thức của cô cũng sắp mơ hồ thì người đàn ông đó đến. Hắn lập tức khóa công tắc bơm nước rồi dùng gậy gỗ đập vỡ bể cá. Tiếp đó, hắn dùng tay trái còn lại cởi dây thép trên người luật sư Chương. Chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, chỗ gãy tay của cảnh sát Lý đã chảy máu không ngừng. Chương Thần Trạch vội vàng bẻ một đoạn dây thép, buộc chặt vào cánh tay hắn. Cuối cùng hai người mới thoát khỏi nơi quỷ quái đó. Luật sư Chương bi thương nhìn thi thể cảnh sát Lý, mở miệng nói: "Anh ta từng nói... thân là một cảnh sát, cho nên anh ta không thể thấy chết mà không cứu." "Không..." Tề Hạ lắc đầu, "Có lẽ anh ta chỉ đang chuộc lại lỗi lầm của mình." "Lỗi lầm?" Mọi người khó hiểu nhìn Tề Hạ, "Ý anh là gì?" Tề Hạ định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống. Chuyện cảnh sát Lý vừa kể có lẽ không muốn nhiều người biết, giờ hắn đã chết rồi, vậy cứ để bí mật này chôn theo hắn vậy. Lâm Cầm cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên người luật sư Chương. "Luật sư Chương, người cô ướt hết rồi, cẩn thận cảm lạnh." Lão Lữ ở bên cạnh cảm thấy mình hơi thừa thãi, luống cuống một hồi rồi mới ôm lấy cái nồi nhôm nói với luật sư Chương: "Cô gái, chia buồn nhé, cô có muốn ăn chút gì không?" Luật sư Chương hơi sững sờ, hỏi: "Đây là...?" "Tôi là Lữ... cô gọi tôi là Lão Lữ là được.” Lão Lữ cười ngượng nghịu, "Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa là sẽ đói đến hoa mắt đấy." "Chú này là người chúng tôi quen khi tham gia trò chơi.” Lâm Cầm giải thích, "Luật sư Chương, chắc cô đói rồi nhỉ? Tề Hạ cố ý mang nồi thịt này đến tìm mọi người." "Thịt..." Luật sư Chương quả thực có chút đói rồi. Tính từ lúc đặt chân đến đây, cô đã nhịn đói suốt hai ngày rồi. Cô vội vàng nhận lấy cái nồi, bốc những miếng thịt mỡ tanh ngòm đã nguội ngắt bên trong lên, ăn ngấu nghiến. Nhìn cô toàn thân ướt sũng, tóc tai bù xù, ăn uống như hổ đói, chẳng ai có thể ngờ cô đã từng là một luật sư hừng hực khí thế đến mức nào. Sau khi ăn vài miếng thịt, luật sư Chương mới lúng búng nói: "Tề Hạ, cảm ơn..." Tề Hạ không nói gì. "Dù sao thì nồi thịt này vốn là dành cho cảnh sát Lý, giờ anh ta đã mất rồi, đưa cho luật sư Chương cũng chẳng có gì không ổn." "Ít nhất cô trông đáng tin hơn Tiêu Nhiễm và bác sĩ Triệu." "Tề Hạ, ban đầu tôi cũng có chút ý kiến với anh.” Luật sư Chương tiếp tục nói, "Nhưng anh không chỉ mang đồ ăn đến cho chúng tôi mà còn mang cả thuốc lá đến cho cảnh sát Lý, anh thật sự rất chu đáo." Cô chỉ tay vào điếu thuốc trên miệng cảnh sát Lý, nói: "Anh ta đã mất rất lâu mới tìm được hai điếu thuốc mốc meo..." Sau khi nghe xong, Tề Hạ suy nghĩ một lúc liền bước tới lấy điếu thuốc ra khỏi miệng cảnh sát Lý. Tề Hạ chưa bao giờ thấy nhãn hiệu thuốc này, ở đầu mẫu thuốc có viết bốn chữ “Đông Trùng Hạ Thảo”, đặt vào trước mũi ngửi ngửi, có một mùi sữa thơm cùng mùi thuốc trung y. "Đúng vậy, đây là điếu thuốc tôi mang đến." Tề Hạ ánh mắt phức tạp nói nói, "Chỉ tiếc là cảnh sát Lý còn chưa kịp hút thì đã chết rồi." Lâm Cầm cảm thấy có chút khó hiểu, bản thân mình hầu như không rời Tề Hạ nửa bước, nhưng lại chưa từng nhớ hắn đã tìm được thuốc lá. Tề Hạ lại lấy chiếc bật lửa kim loại từ tay cảnh sát Lý: "Chiếc bật lửa này cũng là quà tôi mang đến muốn tặng cho cảnh sát Lý, xem ra giờ tôi phải tự dùng rồi." Mọi người đương nhiên không phản đối, chỉ là Lâm Cầm có chút nghi hoặc. Tề Hạ bước sang một bên, nhặt chiếc bật lửa và điếu thuốc lên quan sát không ngừng. Hắn luôn cảm thấy sự việc này có gì đó kỳ lạ không diễn tả được, chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều liên quan đến tiếng chuông đó sao? Nghĩ đến đây, hắn lại nhặt bao thuốc cũ kỹ dưới đất lên kiểm tra cẩn thận một lượt nhưng không phát hiện ra bất kỳ cơ quan nào. "Sao vậy?” Lâm Cầm bước tới hỏi nhỏ, "Có gì không ổn à?" Tề Hạ cau mày, không biết trả lời thế nào. Hắn phải nói với Lâm Cầm như thế nào đây? Cảnh sát Lý móc thuốc lá ra khỏi bao thuốc? Hay là nói cảnh sát Lý lấy bật lửa từ trong túi áo của mình? Những chuyện nhỏ nhặt chẳng có gì lạ không có gì khiến người ta cảm thấy kỳ quái này, lại vẫn cứ khiến Tề Hạ khó hiểu. "Có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi." Tề Hạ bỏ cả thuốc lá và bật lửa vào bao thuốc, quay lại hỏi, "Luật sư Chương thế nào rồi?" "Tâm trạng đã ổn định, chúng ta nên làm gì đây?" Tề Hạ gật đầu, nói: "Mục đích của chúng ta từ trước đến nay chỉ có một, phải không?" Nói xong hắn từ từ tiến về phía luật sư Chương, nói: "Luật sư Chương, tôi có chuyện liền nói thẳng... Tôi có thể mượn cô một “Đạo” không?" "Mượn... một “Đạo”?” Luật sư Chương nhướng mày, có chút khó hiểu. "Đúng vậy." Tề Hạ gật đầu, "Thực không dám giấu, “Đạo” của chúng tôi đã bị người ta đốt cháy hết rồi, giờ một cái cũng không còn." Luật sư Chương nghe xong từ từ cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. "Tề Hạ... Tôi có thể đưa cho anh tất cả “Đạo”.” Luật sư Chương ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói, "Chúng ta lập nhóm." Tề Hạ mím môi, nói: "Tôi không phải là không muốn lập nhóm với cô... Chỉ là ở bên cạnh tôi dường như sẽ có nguy hiểm..." Hắn tóm tắt lại những gì đã xảy ra với Kiều Gia Kình và Điềm Điềm cho Chương Thần Trạch, sau đó nói: "Bây giờ tôi đang bị để mắt tới, chúng sẽ giết những người xung quanh tôi để ngăn cản tôi." "Kiều Gia Kình và Điềm Điềm chết rồi, anh có bị ảnh hưởng gì không?” Luật sư Chương hỏi. "Cái này..." "Anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng.” Luật sư Chương nói, "Điều đó có nghĩa là giết những người xung quanh để đe dọa anh, phương pháp này sẽ không hiệu quả." "Về lý thuyết là như vậy." "Vậy thì tôi an toàn.” Luật sư Chương từ từ đứng dậy, "Chúng ta làm một thỏa thuận, tôi sẽ đưa cho anh tất cả 'Đạo' của tôi và tôi cũng sẽ giúp anh trong thời gian tới, nhưng đổi lại, anh phải giúp tôi trốn thoát."