Chương 77: Linh kiện thượng đẳng

Mà ở bên kia hành lang, phòng của "người gửi thư". Lão Lữ đã bị đánh bầm dập, hai lỗ mũi đều chảy máu, một ngón tay cũng bị gãy. "Đừng, đừng đánh nữa...” Lão Lữ cầu xin, "Nếu đánh chết tôi thì sẽ không ai gửi thư cho các người nữa... tha cho tôi đi..." "Lão già!!" A Mục túm lấy chút tóc ít ỏi còn lại của Lão Lữ, hung tợn nói, "Tao đối xử với mày không tốt sao?! Hả? Đã cho mày “Đạo”, cho cả "niềm tin"! Vậy mà con mẹ nó mày dám nghiền nát chìa khóa của tao?!" "Thực sự là có lỗi...” Lão Lữ gượng cười, "Tôi đã gửi hộp xong rồi mới phát hiện còn chìa khóa chưa gửi... Tôi vốn định đưa qua ngay rồi nhưng chỉ còn ba giây đếm ngược, tôi không vứt chìa khóa vào máy hủy thì sẽ chết đó..." "Mày nghĩ tao sẽ tin mày à?!" A Mục túm tóc Lão Lữ đập mạnh vào tường. Cú va chạm này trúng vào hốc mắt, lông mày của Lão Lữ bắt đầu chảy máu không ngừng. "Ái ôi... đừng đánh nữa...” Lão Lữ ôm trán khóc lóc trên mặt đất, "Đánh nữa sẽ chết mất..." A Mục bình tĩnh lại, từ từ buông tay. "Lão già... may mà tao không hoàn toàn tin mày." Hắn ta từ từ đứng dậy, lấy ra một lá thư từ trong ngực mình. "Cái...” Lão Lữ nhìn thấy lá thư thì sững sờ tại chỗ, "Cậu không bỏ thư vào à?!" "Những trò vặt này, trước mặt tao chỉ như trẻ con thôi." A Mục cười khẩy, ngồi xổm xuống bên cạnh Lão Lữ, nói, "Lão già, tao cho mày thêm một cơ hội nữa, nếu lần này thư không được gửi sang bên kia thì tao sẽ mặc xác cái thứ "trừng phạt" quỷ quái đó mà nhất định sẽ lao ra hành lang chọc mù mắt mày, cắn đứt cổ họng mày, hiểu chưa?" Lão Lữ run rẩy gật đầu. A Mục này chắc chắn làm được. Hắn ta là một kẻ liều mạng thực sự, dù thua trò chơi thì hắn ta cũng sẽ không bao giờ tha cho mình. "Nhóc Tề... bộ xương già này của tôi chỉ giúp cậu được đến đây thôi.” Lão Lữ lẩm bẩm. Ở phía bên kia, Giang Nhược Tuyết đang ôm hộp kéo dài thời gian. Cô đã không còn cách nào khác nữa rồi. Không ngờ người trẻ tuổi kia lại thông minh đến bất ngờ như thế. Việc mở được chiếc hộp có hai ổ khóa trong tay cô chỉ là vấn đề thời gian, bây giờ điều duy nhất có thể làm là cố gắng câu giờ, hy vọng đội của mình có thể nhờ vào chuyện này mà giành chiến thắng trước. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi chỉ còn mười giây đếm ngược, Giang Nhược Tuyết gõ cửa phòng Lâm Cầm. Lâm Cầm dường như không ngờ mình sẽ nhận được "thư hồi âm", vẻ mặt khó hiểu. Cô vừa gửi chiếc hộp có khóa đi, hy vọng Tề Hạ có công cụ tiện dụng để mở hộp, nhưng bây giờ chiếc hộp không chỉ còn nguyên vẹn mà thậm chí còn mang theo hai ổ khóa về. "Nhanh lên, cầm lấy đi! Tôi không còn thời gian nữa!", Giang Nhược Tuyết nói. Sợ rằng "gián điệp" chết đi sẽ không ai gửi tin, Lâm Cầm vội vàng nhận lấy chiếc hộp. Cô nhìn hai ổ khóa trên hộp, từ từ mở to mắt. "Ra là vậy... hóa ra anh ta có ổ khóa thứ hai? Tôi hiểu rồi!" Lâm Cầm vội vàng lấy chìa khóa vàng của mình ra, mở ổ khóa vàng. Giờ trên hộp chỉ còn một ổ khóa bạc. "Nhanh lên!” Lâm Cầm đưa lại chiếc hộp cho Giang Nhược Tuyết, "Mau đưa lại cho 'người nhận thư' đi!" Giang Nhược Tuyết nghiến răng nhìn chiếc hộp trong tay, biết rằng tình hình không ổn rồi. Người phụ nữ trước mặt chỉ trong vài giây đã nhìn thấu chiến thuật này, rõ ràng cũng không phải dạng vừa. "Này... hãy để tôi tham gia cùng các người đi...", Giang Nhược Tuyết vẻ mặt lúng túng nói, "Chúng ta hợp tác đi, chỉ có hợp tác mới giúp các người chiến thắng." Lâm Cầm nhìn kỹ vào mắt Giang Nhược Tuyết, nhanh chóng nở một nụ cười, nói: "Thật kỳ lạ, nếu cô thực sự muốn hợp tác với chúng tôi thì Tề Hạ hẳn sẽ không nghĩ ra kế này." "Tề Hạ...?" "Mọi chuyện đã đến nước này, dù cô không hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ không thua cuộc đâu.” Lâm Cầm cười áy náy, "Xin lỗi, lần này không được rồi." Giang Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Lâm Cầm, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì. "Nhược Tuyết, bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là kéo dài thời gian.” Lâm Cầm từ từ khép cửa lại, "Xin lỗi." Ra đến hành lang, Giang Nhược Tuyết không còn mang biểu cảm trước đó nữa, cô ta chậm rãi đi đến giữa hành lang, lẩm bẩm trong miệng. "Hóa ra hắn chính là Tề Hạ? Thật sự là tự nhiên chui tới cửa mà." Vài giây sau, cô ta hình như đang nói chuyện với ai đó, liên tục gật đầu. "Vâng, ta có thể chết. Nhưng chuyện tiếp theo phải làm sao đây?" "Được." Giang Nhược Tuyết gật đầu, "Cần ta để lại cho hắn ta một bất ngờ nhỏ không?" "Biết rồi." Cô ôm chiếc hộp sắt trong tay bước tới, đi thẳng đến cửa phòng Tề Hạ. Giang Nhược Tuyết khẽ nhắm mắt lại, đưa tay gõ cửa. Tề Hạ mở cửa, lập tức nhìn chiếc hộp trên tay cô, mỉm cười hài lòng. Trên hộp chỉ còn một ổ khóa bạc. Trong đội ngũ này toàn là "linh kiện thượng hạng", dù thế nào cũng không thể tạo ra "chiến đấu cơ hạ đẳng" được. "Sao, bây giờ đã đưa hộp cho tôi rồi à? Hay cô còn muốn kéo dài thêm chút thời gian nữa?", Tề Hạ hỏi. Giang Nhược Tuyết từ từ mở mắt ra, chợt từ xa vang lên một tiếng chuông lớn. "Kooong"!!! Tề Hạ giật mình, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành, hắn vội vàng nhìn quanh nhưng không thấy điều gì bất thường. "Bây giờ tôi sẽ đưa cho anh." Giang Nhược Tuyết nói, "Anh hẳn biết dù có được thứ này cũng không thể mở cửa ngay mà, đúng không?" "Tất nhiên." Tề Hạ thận trọng đưa tay nhận lấy chiếc hộp, vẫn cẩn thận nhìn đối phương, "Lão Lữ đối diện chắc đã gửi thư rồi, nhưng chúng tôi vẫn chưa thua, chứng tỏ 'người nhận thư' dù đã xem nội dung thư cũng không thể mở cửa ngay được." "Để tôi xem tài năng của anh nào." Giang Nhược Tuyết nói. "Nếu cô thấy được tài năng của tôi, có thể sẽ mất mạng đấy." Tề Hạ nghi ngờ nhìn cô ta. "Không sao." Cô cười nói, "Ai thua ai thắng còn chưa biết đâu." "Cũng đúng." Tề Hạ lấy chiếc chìa khóa bạc của mình ra, dễ dàng mở chiếc khóa cuối cùng còn lại trên chiếc hộp. Hắn lấy phong bì mở ra xem, nét mặt không có gì thay đổi, sau đó đi đến trước chiếc lò vi sóng lớn, cẩn thận xem lời nhắc trên màn hình. Đây là một màn hình cảm ứng rất cao cấp, hỗ trợ nhập liệu bằng tay. Vị trí để Tề Hạ nhập mật khẩu là bốn ô trống, hiện tại điều duy nhất không chắc chắn là cần nhập bốn chữ số hay chữ cái, chữ Hán. Tề Hạ lại quay lại lấy lá thư đã được mã hóa này. Điều tiếp theo cần làm là giải mã. Hắn mở lá thư ra, để lộ một dòng chữ cái đơn độc trên đó. "MLGDRZDQVXL". Ngoài dòng chữ cái này ra thì không còn bất kỳ gợi ý nào khác nữa. Giang Nhược Tuyết sau khi nhìn thấy dòng chữ cái này cũng có chút nghi hoặc, dường như không hiểu rõ nguyên lý của mật mã này. "Mỗi trò chơi đều có 'con đường sống'." Tề Hạ lẩm bẩm một mình, "Đặt một mật khẩu quá phức tạp sẽ khiến người tham gia mất đi 'con đường sống' này, vì vậy cách giải mã mật khẩu này sẽ không quá khó." "Mà trong những cách giải mã đơn giản mà tôi biết, chỉ có một cách không liên quan đến số." "Mật mã Caesar."