Chương 86: Sứ mệnh của tôi

"Ba ba, chiều thứ Sáu tuần sau có họp phụ huynh, đến lúc đó ba ba có thể về được không?" Giữa lúc mơ màng, tôi bỗng mở mắt, cơn đau dữ dội ở cổ nhắc nhở tôi không thể bỏ cuộc. Dù tốc độ ghế ngả ra sau rất chậm, nhưng giờ phút này tôi đã nằm thẳng xuống hoàn toàn. Từ góc này, Trương Hoa Nam căn bản không có cách nào dùng sức, chỉ có thể liên tục lùi lại ra sau. Sau khi ngả ghế hết cỡ, tay trái tôi tiếp tục dò dẫm, nhanh chóng tìm thấy một nút khác. Nút này một khi ấn xuống thì toàn bộ ghế sẽ từ từ dịch chuyển ra sau. "Mẹ kiếp..." Trương Hoa Nam bị ghế của tôi đẩy lùi liên tục, gần như không còn chỗ để di chuyển. Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi dây kẽm, chỉ cảm thấy cả cổ họng đều đau rát, nhưng bây giờ là thời khắc sống còn, những vết thương không gây chết người chỉ là vết thương ngoài da. Tôi lập tức giơ súng quay lại, nhưng trước mắt chợt tối đen, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo sau cơn thiếu oxy. Dựa vào âm thanh và kinh nghiệm, tôi chĩa súng ngắm chuẩn về phía trước, chuẩn bị xử lý Trương Hoa Nam. Nhưng lúc này cả chiếc xe bỗng rung lắc dữ dội. Vài giây sau tôi mới định thần lại, hình như là động đất. Tôi sống ở Nội Mông hơn ba mươi năm, chưa từng trải qua động đất. Nhưng lần động đất này rõ ràng đến mức khiến tôi vốn đã chóng mặt giờ lại càng khó giữ vững cơ thể. Sau hai phát súng bắn trượt, Trương Hoa Nam bất ngờ đứng dậy, nắm chặt tay tôi. Tôi từng giao đấu với hắn, tên lừa đảo này sức lực không lớn nhưng chiêu thức rất hiểm độc. Một tay hắn giữ súng của tôi, tay kia vươn tới ngón út tay trái tôi, sau khi nắm được thì dùng sức bẻ mạnh. Tôi không ngờ đến chiêu này, lập tức rụt tay trái lại, giây tiếp theo tôi cuối cùng cũng nhìn rõ, thấy Trương Hoa Nam không biết từ đâu rút ra một chiếc búa. Còn chưa kịp phản ứng thì chiếc búa đã bay tới đầu tôi. Trong phút chốc tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, hồn phách như muốn lìa khỏi xác. Tôi biết đây là dấu hiệu sắp ngất xỉu, mà vài giây tới sẽ là cơ hội cuối cùng của tôi. Lúc này chiếc xe cũng vì động đất dữ dội mà bắt đầu trượt lộn xộn, qua cửa sổ tôi lờ mờ thấy nhà cửa hai bên ngõ đang đổ sập, vách tường sinh ra khe hở, thậm chí cả bầu trời xa xa cũng xuất hiện vết nứt... Khoan đã... bầu trời nứt ra? Chưa kịp để tôi phản ứng thì búa của Trương Hoa Nam lại giáng xuống, may mà tôi né được. Đến khi tỉnh táo lại, tôi biết nếu không lấy mạng Trương Hoa Nam ở đây thì hắn sẽ giết Huyên Huyên, sau này sẽ còn nhiều người bị hắn lừa đảo nữa. Dù có chết ở đây, tôi cũng phải kéo Trương Hoa Nam xuống địa ngục. Tôi duỗi một ngón tay đâm mạnh vào mắt Trương Hoa Nam, chỉ cảm thấy một mảnh ướt át, ngón tay đã xuyên qua nhãn cầu hắn. Hắn kêu lên thảm thiết, buông lỏng tay cầm súng, tôi lập tức nhắm chuẩn vào ngực hắn bắn một phát súng. Viên đạn cứ thế găm vào phổi hắn, nhưng cùng lúc, búa của hắn cũng vung tới, trúng huyệt thái dương tôi. Mấy phát súng sau đó, không rõ do động đất quá mạnh hay do huyệt thái dương bị đánh trúng, tôi hoàn toàn mất kiểm soát hướng bắn. Mặc dù tôi rất muốn bắn thêm mấy phát nhưng tôi đã mất thăng bằng. Trước mắt có thể thấy được chỉ là đen kịt một màu, ngay cả tôi té xỉu ở đâu cũng không biết. Cái búa dường như vẫn giáng xuống đầu tôi. Nhưng tôi đã không còn cảm giác gì nữa. Chất lỏng mát lạnh thấm ướt mắt tôi, chỉ nghe thấy tiếng "bộp bộp" truyền đến từ hộp sọ mình. Mọi thứ đều đang rung chuyển, mọi thứ đều đang vỡ vụn. Tiếng động lớn như sóng biển ập tới từ xa, tiếng la hét thảm thiết, tiếng xe va chạm, tiếng nhà sập đổ trong nháy mắt bộc phát ra. Không được, tôi vẫn chưa thể chết. Tôi phải tranh thủ thời gian xử lý Trương Hoa Nam, sau đó xuống xe cứu người. Tôi cần gọi cho đội để nhờ hỗ trợ. Phải cứu người, phải lập tức cứu người. Mỗi phút chậm trễ trong động đất là lãng phí thời gian cứu hộ quý báu, là đang chôn vùi sinh mạng. Tôi có sứ mệnh của tôi, tôi không thể làm ngơ được... Nhưng tôi... vẫn còn sống sao? ... Bây giờ tôi có được coi là sống sao? Lúc tôi mở mắt ra thì trước mặt đã có chín người lạ đang ngồi. Nơi này có chút giống phòng thẩm vấn, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ dùng bàn tròn. Hình tròn không tạo cảm giác áp bức mà tạo cảm giác đoàn tụ thoải mái. Cho nên, bàn thẩm vấn thường là hình vuông, còn bàn ăn nhà hàng mới là hình tròn. Ban đầu tôi nghĩ đây là trò bịp của Trương Hoa Nam... nhưng nghĩ kỹ lại thì tôi và hắn đáng lẽ đã chết rồi mới đúng. Tôi đưa tay sờ lên đầu mình, sọ hơi lõm một chút, nhưng không thấy chảy máu. Tôi lại sờ lên cổ mình, cảm thấy một cơn đau nhói. Có vẻ như vết thương lúc ấy vẫn còn đó, nhưng tôi không chết, chuyện này là sao? Cổ và xương sọ đều là vết thương chí mạng, nhưng tôi lại ngồi đây bình an vô sự, tôi không chỉ có thể nhìn, nghe mà còn có thể sờ thấy vết thương của mình. Các tiền bối trong đồn cảnh sát đã từng nói với tôi, khi một người chết đi thì họ sẽ nhớ lại tất cả những gì họ đã làm trong đời như một chiếc đèn lồng quay tròn. Nhưng tôi không nhớ mình đã từng gặp chín người này trước đây, mỗi người trong số họ đều có một khuôn mặt xa lạ, giống như tôi, đều đang nhìn ngó xung quanh. Cho nên đây không phải là đèn lồng quay tròn mà là một giấc mơ kỳ lạ sao? Một phút đồng hồ sau, người đàn ông đeo mặt nạ đầu dê không chút do dự giết một người, và cuối cùng tôi cũng biết sứ mệnh của mình. Cho dù đây là một giấc mơ kỳ lạ, cho dù đây có là địa ngục. Thì sứ mệnh của tôi vẫn chưa kết thúc. Đây là nơi để tôi tiếp tục trả nợ. Tôi muốn quét sạch đám ác nhân kia, càng phải cứu vớt tất cả người vô tội. Lần này tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ do dự nữa, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ để mình hối hận nữa. Tôi là một cảnh sát, cho dù là ở đây thì tôi cũng phải thực hiện chức trách của mình. Không ngờ danh tính mà tôi rút ra lại là "kẻ nói dối", tiếp theo là một lựa chọn khó khăn. Tôi nên cứu mạng người vô tội trước... hay sống sót để tự tay giết tên biến thái đeo mặt nạ đó? Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, tôi hiểu ra. Đừng bao giờ đi theo suy nghĩ của nghi phạm, hắn muốn chúng ta giết nhau, nhưng tôi lại muốn cứu tất cả mọi người. Miễn là mọi người đều sống sót thì vẫn còn hy vọng. Chỉ tiếc, cho dù tôi thắng trò chơi này thì tôi cũng không thể trở về được nữa. Tôi đã giết người. Tôi không thể đối mặt với Huyên Huyên, tất cả những gì đang chờ đợi tôi chỉ là sự chế tài của pháp luật. Cho nên, điểm cuối của tôi chỉ có thể là ở đây. Cuộc sống không có cơ hội làm lại, tôi không có cách nào để thay đổi quá khứ của mình. Chỉ tiếc là tôi thậm chí không có cả một điếu thuốc nào trong túi, chiếc bật lửa mà Huyên Huyên mua cho tôi bằng tiền tiêu vặt cũng không mang theo, những ngày sắp tới không biết sẽ khó khăn như thế nào nữa. Nếu có thể, tôi thực sự hy vọng có thể hút thêm một điếu thuốc Đông Trùng Hạ Thảo nữa. Cho nên, hãy để tôi làm những gì tôi phải làm, sau đó lặng lẽ ra đi. Tôi tên là Lý Thượng Vũ. Tôi phải bắt đầu nói dối rồi.