Chương 320: Phiên ngoại - Kiếp trước kiếp này

Cuối thôn Thanh Sơn, nằm nép sát sau chân núi có hai gian nhà gỗ nho nhỏ. Lúc nay trời đã ngả bóng, tranh tối tranh sáng, dông gió cuồn cuộn, đoán chừng sắp có mưa lớn, người nông dân liền mau chóng thu dọn việc đồng áng trở về nhà. Ông nội Văn dựng cái cuốc sát bờ tường, rửa sạch tay chân rồi đi vào nhà chính. Không thấy thằng cháu nội đâu, ông liền gọi với ra: “Trạch Tài, sắp mưa rồi đấy, vào nhà mau lên.” Nhóc con Văn Trạch Tài đang chổng mông nghịch bùn bên hông phòng chất củi. Nghe tiếng ông gọi, nhóc thuận miệng vâng dạ còn có vào hay không thì chưa biết. Bất chợt, một ông lão mặc áo dài, đi giày vải xuất hiện trước mặt nó. Văn Trạch Tài ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Ông tìm ai ạ?” Ông lão vươn tay sờ sờ đầu nó, mỉm cười hiền từ: “Nhóc con, ta mang một thứ đến cho cháu. Nhưng mà thời gian đã lâu lắm rồi, không biết cháu còn cần nữa hay không.” Văn Trạch Tài đứng dậy, bàn tay bé xíu cuộn lại bắt chước ông nội giấu ra sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Là đồ của cháu sao?”
 “Đúng thế, là của cháu”, ông lão ngồi xuống ngang tầm mắt Văn Trạch Tài: “Cháu đã gửi ở chỗ ta từ rất lâu rất lâu trước đây. Khi ấy cháu còn dặn nhất định ta phải tìm được cháu, trả lại cho cháu. Chỉ khi nào nhận được thứ đó thì cháu mới có thể trở về sửa chữa sai lầm.” “Sai lầm?” Nhóc con Văn Trạch Tài chớp chớp hàng mi cong vút, “Cháu không phạm sai lầm gì cả, cháu rất ngoan mà.” Vì chỉ có ngoan ngoãn thì cha mới quay về đón nó. “Không không không”, ông lão bật cười thành tiếng, đặt tay lên vai Văn Trạch Tài, “Là sai lầm từ kiếp trước, nhưng cháu ân hận muốn bù đắp nên mới đến tìm ta. Hôm nay ta tới đây cũng là vì nhận sự phó thác của cháu ở kiếp trước.” Nhóc con Văn Trạch Tài trầm ngâm suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu cái rụp: “Thế ông đưa cho cháu đi. Ông nội cháu đã dạy rằng nhân quả tuần hoàn. Nếu cháu phạm sai thì nhất định phải sửa chữa.” Nói đoạn, Văn Trạch Tài vươn tay ra, nhưng hai bàn tay nhỏ xíu đều lấm lem bùn đất. Thằng bé xấu hổ, đỏ mặt nói: “Chờ cháu đi rửa tay đã.” “Không cần không cần”, ông lão bật cười ôm thằng bé vào lòng, “Ta đã đưa cho cháu rồi. Đợi khi nào cháu trưởng thành, tự khắc sẽ thấy.” Văn Trạch Tài mờ mịt không hiểu cho lắm, đang định xoay người gọi ông nội thì ông lão liền ngăn nó lại: “Suỵt, đây là bí mật của chúng ta, không thể nói cho người khác biết.” Rồi không đợi Văn Trạch Tài đồng ý, ông lão nhanh tay nhét một viên kẹo vào miệng nó. Hương vị ngọt ngào khiến Văn Trạch Tài chớp chớp mắt, sau đó cậu bé khẽ gật đầu. Ông lão mỉm cười rồi đứng dậy rời đi. Trước khi ông lão đi khuất, Văn Trạch Tài không nhịn được, liền hỏi với theo: “Ông ơi, ông tên là gì ạ?” Ông lão hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười quỷ dị: “Ta họ Chu.” === Văn Trạch Tài bừng tỉnh từ trong mộng, hai thái dương ướt đẫm mồ hôi, trống ngực đập thình thịch, hô hấp dồn dập. Đúng lúc này Điền Tú Phương vừa từ ngoài về, thấy chồng hoảng hốt, cô vội chạy lại lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?” “Anh nằm mơ”, nhớ tới gương mặt ông lão trong giấc mơ, Văn Trạch Tài nhíu mày khó hiểu, sao tự dưng lại mơ thấy Chu Bát thúc nhỉ? Hoá ra chỉ là mơ, Điền Tú Phương thở phào nhẹ nhõm: “Anh đấy, sao lại nằm ngủ ở ngoài sân, mau vào nhà kẻo gió.” Văn Trạch Tài gật đầu, đứng dậy khỏi ghế bố, theo vợ đi vào nhà. Ba đứa con đều đã trường thành, đã tung cánh ra ngoài phát triển sự nghiệp riêng, giờ trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng già sớm tối bên nhau. Điền Tú Phương để túi đồ lên bàn bếp rồi cầm điện thoại cười nói: “Không biết vợ chồng Vân Hồng đã tới nơi chưa nhỉ, để em gọi điện hỏi xem thế nào.” Triệu Đại Phi chẳng biết nghĩ gì mà tự dưng dắt vợ tham gia chuyến du lịch dành cho hội người cao tuổi. Chúng nó cũng rủ nhưng vợ chồng Văn Trạch Tài không hứng thú lắm nên không đi. Gì thì gì anh vẫn thích đi riêng với vợ hơn, đi cả đám người chờ đợi phiền phức lắm. Để kệ vợ ở ngoài này gọi điện thoại, Văn Trạch Tài đi vào thư phòng lấy sách ra đọc. Nhưng ngồi bần thần suốt nửa tiếng cũng chả đọc được chữ nào vào đầu. Văn Trạch Tài tháo mắt kính, cầm di động bấm số con trai cả, Văn Thiên Nam. “Cha, sao hôm nay rảnh rỗi lại gọi cho con thế này?” Cái giọng hớn hở của nó khiến Văn Trạch Tài bật cười: “Nhóc thúi, cha gọi cho con không được chắc?” “Thì tại con thấy bất ngờ thôi, bình thường có đời nào cha chủ động gọi cho con đâu, mỗi lần con gọi cho cha, cha còn chê phiền là gì”, Văn Thiên Nam cười cười. Người ta nói cấm có sai, càng già càng trái tính trái nết. Cụ nhà anh cũng vậy, khó chiều hơn cả con nít. Văn Trạch Tài hỏi: “Con vẫn ở chỗ ông Chương hả?” Văn Thiên Nam đáp: “Vâng, nhưng mai vợ chồng con đi rồi. Chúng con chỉ ghé qua đây có chút việc thôi.” “Con đi tìm Chu Bát thúc, chụp trộm một tấm hình gửi về đây cho cha”, nói xong Văn Trạch Tài trực tiếp cúp máy. Còn chưa kịp hỏi gì đã bị ngắt tín hiệu, Văn Thiên Nam chỉ biết ngây ngốc nhìn cái màn hình tối thui. Thấy vậy, vợ anh liền tiến lại hỏi: “Sao thế anh, có chuyện gì à?” Văn Thiên Nam trả lời qua loa: “Không có gì, lại bị cha mắng.” Vợ anh bật cười tíu tít: “Đáng đời.” Văn Thiên Nam nhất thời cạn lời. Hôm sau, Văn Thiên Nam mò tới nhà Chu Bát thúc. Đang gãi đầu gãi tai nghĩ xem nên tìm lý do gì cho hợp lý thì Chu Bát thúc đi chợ về: “Lén lút thập thò làm cái gì đấy?” “Bát gia gia”, Văn Thiên Nam nở nụ cười thân thiện, ân cần chạy tới đỡ làn giúp, “Cháu có việc đi ngang qua đây nên tới thăm ông.” Chu Bát thúc cười ha ha, trực tiếp vạch trần: “Ta thấy không phải ngươi tới thăm ta mà là tới có việc thì đúng hơn.” Văn Thiên Nam thầm mắng trong lòng đúng là cáo già. Biết không lừa gạt được nên anh chỉ đành đánh bài ngớ ngẩn hòng qua mặt: “Đúng là cháu có việc thật, Bát gia gia, chúng ta vào trong rồi nói.” Vừa tiến vào nhà chính, Văn Thiên Nam liền nghe thấy một tràng thanh âm quái dị. Nhưng anh không giật mình vì biết đó là Chu Thất thúc. Văn Thiên Nam ngồi xuống, đon đả pha trà rót nước nói chuyện phiếm. Chu Bát thúc mất kiên nhẫn, hỏi thẳng: “Rốt cuộc có chuyện gì, nói luôn đi.” Văn Thiên Nam bối rối ho khụ một tiếng, thò tay vào túi rút di động ra: “Tại vì sau này không biết khi nào mới có thể quay lại đây thăm ngài nên cháu muốn chụp chung với ngài một tấm, có thể chứ ạ?” Chu Bát thúc nheo mắt thăm dò: “Thật là chỉ chụp ảnh chung?” Văn Thiên Nam cười nịnh nọt: “Khụ khụ, còn có một việc nhỏ xíu xìu xiu nữa…” “Nói trước, chụp sau”, Chu Bát thúc khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng quyết định. Văn Thiên Nam âm thầm than trời, nhưng đã đâm lao phải theo lao thôi. Anh nhanh chóng đổi bộ mặt tang thương sầu khổ: “Không giấu gì Bát gia gia, gần đây cháu có chút lực bất tòng tâm, không biết tại sao lại như vậy nữa, nhưng cháu khổ tâm lắm, cháu bất lực lắm Bát gia gia…” “Lực bất tòng tâm”, Chu Bát thúc lia mắt xuống phía dưới, hất hàm hỏi: “Là phương diện đó hả?” Văn Thiên Nam cắn chặt răng: “Vâng, đúng vậy.” Nói đoạn liền cúi gằm đầu, bộ dạng mất hết mặt mũi, không dám gặp ai nữa. Chu Bát thúc sờ sờ cằm rồi nói: “Đưa tay đây ta bắt mạch cho ngươi.” Khi Văn Trạch Tài nhận được file hình ảnh qua email thì đã là buổi tối. Ngay sau đó là cuộc gọi đòi mạng của con trai cưng: “Cha, cha không biết con đã phải trả giá lớn thế nào mới có được tấm hình gửi cho cha đâu”, càng nghĩ Văn Thiên Nam càng thấy mất mặt vô cùng, nhưng không giở hạ sách đấy thì đừng hòng chụp được. “Cha nhận được ảnh rồi đấy, giờ có thể nói cho con biết vì sao cha cần ảnh của Chu Bát thúc không?” “Chỉ là muốn nhìn một cái thôi” Văn Trạch Tài đáp tỉnh bơ rồi cúp máy. Mở email xem hình, trái tim Văn Trạch Tài đột nhiên thắt chặt. Hình dáng này, khuôn mặt này giống y ông lão xuất hiện trong giấc mơ, không sai khác một ly. Kỳ quái, thật sự quá kỳ quái! Thấy chồng cứ ở lỳ trong thư phòng suốt một buổi tối, tới khi ra thì bần thần không yên, Điền Tú Phương nhíu mày hỏi: “Hôm nay anh sao vậy, cứ là lạ thế nào ấy.” Văn Trạch Tài vươn tay tắt đèn ngủ, ôm vợ vào lòng rồi thuật lại giấc mơ của mình cho vợ nghe. Nghe xong, Điền Tú Phương bật cười khúc khích. Văn Trạch Tài thoáng ngỡ ngàng: “Em cười cái gì.” Điền Tú Phương trở mình, ghé sát vào lồng ngực chồng: “Em còn tường anh buồn bực chuyện gì, hoá ra là suy nghĩ không thông.” Văn Trạch Tài vuốt ve má vợ: “Ừ, anh vẫn chẳng thể suy nghĩ thông suốt được.” Điền Tú Phương mỉm cười dịu dàng: “Quan trọng là hiện giờ chúng ta được ở bên nhau, hạnh phúc bình yên. Cuộc sống này quá tốt, tốt hơn gấp trăm lần mong đợi của em. Như vậy là anh đã thực hiện được lời hứa với mẹ con em năm đó rồi.” “Chồng à” “Hử?” “Anh không nợ em” Dứt lời, Điền Tú Phương vùi vào lòng anh, nhắm mắt ngủ ngon lành. Còn Văn Trạch Tài thì sững sờ đứng hình. Tại sao cô ấy lại nói vậy? Chắc chắn trong lời nói có hàm chứa ẩn ý! Cứ thế rối rắm suốt một đêm trường. Sáng hôm sau tỉnh dậy hai mắt Văn Trạch Tài thâm đen như gấu trúc. Điền Tú Phương chẳng vạch trần anh mà chỉ tủm tỉm cười nói: “Ông xã, đưa em đi chợ.”
 “Tuân lệnh bà xã” Văn Trạch Tài tiến lên, âu yếu cầm lấy tay vợ như một thói quen. Mười ngón tay đan chặt, hai mái đầu muối tiêu dựa sát bên nhau, nụ cười viên mãn đong đầy trong ánh mắt. ------- Duyên phận vợ chồng đạo nào sâu Nghìn năm ân nghĩa mới chung cầu Một ngày chồng vợ không tự có Sướng khổ, vui buồn nhớ tựa nhau Khỏe mạnh, thảnh thơi đâu cần hỏi Hoạn nạn, nguy nan lúc ốm đau Mới hay tình nghĩa cùng vun nở Ai cần… ai biết… đạo nào sâu…