Chương 19: Tơ Nhện Phật Thủ (8)

[Dịch] Thiên Chi Hạ

03:23 - 22/05/2024

Bản Nguyệt đi lên phía trước, mắng: "Sư phụ ngươi giết người bỏ trốn, ngươi ngược lại thì tốt, ở nơi này hưởng phúc!" Dứt lời một cước đá vào phía sau lưng Minh Bất Tường, khiến hắn ngã xuống đất. Chỉ nghe thấy một tiếng gầm lên giận dữ, Bốc Quy xông tới trước, chặn ngang ôm lấy Bản Nguyệt. Bốc Quy lúc này đã sớm coi Minh Bất Tường là người thân, làm sao có thể để cho hắn bị lăng nhục? Thấy hắn bị đánh, liền vọt tới. Bản Nguyệt nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Bốc Quy, sợ hết hồn, Bốc Quy có sức lực lớn, muốn quật hắn ta ngã xuống đất. Bản Nguyệt nào có thể cho hắn làm bừa, hai tay nâng đỡ dưới sườn hắn, trói chặt kinh mạch hắn, ngay sau đó quỳ gối thúc lên, đụng vào bụng Bốc Quy, Bốc Quy bị đau, vẫn ra sức đẩy ngã Bản Nguyệt ra. Bản Nguyệt lùi lại mấy bước, dang hai tay trái phải, đấm liên tiếp vào mặt Bốc Quy, Bốc Quy da dày, lùi lại vài bước, còn muốn đánh tiếp, mấy đệ tử vội xông lên kéo giữ hắn. Lữ Trường Phong đứng dậy cả giận nói: "Tại sao lại đánh người?!" Bản Nguyệt nói: "Tiện chủng là đệ tử của Chính Nghiệp đường, Chính Kiến đường ngươi quản được sao?" Lữ Trường Phong nói: "Quét tước cũng có tư cách quản giáo đệ tử? Đây là quy củ của Chính Nghiệp đường?" Bản Nguyệt mắng: "Quét tước thì làm sao? Không phải ngươi cũng quét tước, có tư cách quản ta?" Lữ Trường Phong nói: "Ngươi đả thương bằng hữu ta, ta quản được!" Minh Bất Tường kéo ống tay áo Lữ Trường Phong, thản nhiên nói: "Không sao cả." Bản Nguyệt lại sấn Minh Bất Tường một tát, mắng: "Đến phiên ngươi nói chuyện?" Hắn ta biết Minh Bất Tường đã không còn Liễu Tâm chống lưng, lại nghĩ thân phận hắn đặc thù, cũng sẽ không có sư phụ thay hắn ra mặt, liền muốn khi dễ hắn gấp bội. Lữ Trường Phong càng chẳng nói chẳng rằng, một cước xoáy đá về phía Bản Nguyệt. Bản Nguyệt cả g·i·ậ·n nói: "Đến đây!" Hai người lên chiêu, một vài tên đệ tử của Chính Kiến đường bảo vệ Minh Bất Tường và Bốc Quy, một số khác muốn khuyên can, bị Lữ Trường Phong quát im lặng. Hai người vừa mới bắt đầu qua lại quyền cước, chỉ là đơn giản tóm bắt công phu, công lực của Lữ Trường Phong rõ ràng thắng trên một bậc. Bản Nguyệt mắt thấy đánh không thắng, hóa quyền thành chưởng, đánh ra liên miên, tựa như sinh thêm mấy c·á·n·h tay, bóng chưởng trùng điệp. Đây là Thiên Thủ Thiên Nhãn Quan Âm chưởng, đã là võ kỹ cấp cao trong chùa, không phải loại ẩu đả tầm thường sử dụng. Bản Nguyệt công lực tuy nông, nhưng chiêu thức lại thông thạo, hắn ta ỷ cường tráng hơn Lữ Trường Phong, tự liêu công lực tất phải càng thâm hậu hơn, muốn nhờ vào đó giành thắng lợi. Không ngờ toan tính này của hắn ta lại sai lầm, Lữ Trường Phong bỗng đánh ra một chưởng, kình phong đập vào mặt, bất ngờ là Đại Kim Cương chưởng. Luận võ học mà nói, Kim Cương chưởng chú trọng chưởng lực hùng hậu, Quan Âm chưởng chú trọng khéo léo linh hoạt, hai người đều thiện chiến. Tuy nhiên công phu không phân cao thấp, công lực lại có phân rõ, Lữ Trường Phong tuy chỉ hai mươi tuổi, nhưng nội lực lại tu đến tinh thâm hơn so với Bản Nguyệt, Bản Nguyệt đột kích ba năm chưởng, Lữ Trường Phong chỉ cần một chưởng đánh trả đã có thể khiến cho hắn ta lui về phía sau liên tục. Lại qua mấy chiêu, Lữ Trường Phong đánh một chưởng vào bả vai Bản Nguyệt, đẩy lùi hắn ta vài bước. Bản Nguyệt bị thua thiệt, tự nghĩ không địch lại, mắng: "Hôm nay các ngươi ỷ người đông, ta chịu thua thiệt này, để xem ngươi có thể che chở tiện chủng này được bao lâu!" Dứt lời xoay người liền đi. Một tên đệ tử ở phía sau chế ngạo nói: "Đừng đi mà! Chúng ta chọn một người yếu một chút đánh với ngươi, một chọi một, không bắt nạt người đâu!" Mọi người cười haha, hoan hô nói: "Lữ sư huynh lợi hại!" "Lữ sư huynh thật bản lĩnh!" Bao quanh Lữ Trường Phong, giống như vây quanh một đại anh hùng vậy. Lữ Trường Phong nói với Bốc Quy: "Không sao chứ?" Bốc Quy lắc đầu, nói: "Không việc gì." T·r·ê·n nét mặt lại có vẻ không cam lòng. Minh Bất Tường nói: "Đắc tội Bản Nguyệt, hắn ta sẽ tìm cơ hội trả thù." Lại có người nói: "Nếu hắn ta đi cáo trạng, sợ hại Lữ sư huynh bị sư phụ trách phạt." Lữ Trường Phong nói: "Ban Cẩu là Tục tăng, ta đánh hắn ta, sư phụ sẽ khen ta." Mọi người lại cười to một trận. Lữ Trường Phong lại nói với Minh Bất Tường: "Đệ ở Chính Nghiệp đường, hắn ta sớm muộn cũng sẽ gây xúi quẩy cho đệ, không thể trốn được. Chính Kiến đường vẫn còn phòng trống, đệ thật sự không dọn tới?" Minh Bất Tường vẫn lắc đầu, nói: "Đó là phòng của sư phụ." Mọi người thấy hắn nhớ nhung sư phụ, khá là cảm động. Lữ Trường Phong nói: "Nếu như hắn ta lại bắt nạt đệ, đệ nói với ta, ta giúp đệ ra mặt." Minh Bất Tường nói: "Trong chùa cấm ẩu đả, hơn nữa hắn ta còn có trợ thủ." Lập tức lại nói: "Hiện tại có Lữ sư huynh ở bên cạnh, nếu như hắn ta đến chọc ta, Lữ sư huynh cũng sẽ giúp ta." Lữ Trường Phong cười haha nói: "Đây không tính là gì, đệ yên tâm, hắn ta dám rêu rao, ta đem chuyện hắn bắt nạt đệ kể cho sư phụ, bên trên tự có người chủ trì công đạo, sư huynh đệ Chính Kiến đường đều là chỗ dựa của đệ."