Chương 2: Nói Không Tường Tận (2)

[Dịch] Thiên Chi Hạ

03:20 - 22/05/2024

Hai năm đầu, bất luận Liễu Tâm dạy thế nào, Minh Bất Tường trước sau không nói lời nào, Liễu Tâm có lần hoài nghi hắn là kẻ câm, cũng hoài nghi như nhũ mẫu nói, Minh Bất Tường đúng là kẻ khờ khạo. N·ă·m thứ tư, một hôm nọ, Liễu Tâm trì tụng khóa sớm, niệm đến《Kim Cương kinh Vô Đắc Vô Thuyết Phân Đệ Thất》, thở dài một hơi, đang muốn niệm tiếp, Minh Bất Tường ở một bên lắng nghe đột nhiên mở miệng, niệm tiếp theo: "Này Tu Bồ Đề! Ý ông thế nào, Như Lai có đạt được A nậu đa la tam miệu tam Bồ đề không? Như Lai có nói pháp gì không..." Cứ như vậy, Minh Bất Tường niệm xong cả đoạn kinh văn, mở to hai mắt nhìn Liễu Tâm, dường như đang đợi phản ứng của Liễu Tâm. Sau lần này, Minh Bất Tường coi như là đã biết nói. Liễu Tâm vừa mừng vừa sợ, ông là Chính tăng, không giống với Tục tăng, là người tu hành thành tâm giữ giới. Ông nhận định Minh Bất Tường có duyên với Phật, bèn đem chuyện lạ này bẩm lên Giác Kiến. Giác Kiến nhíu mày hỏi: "Thật có chuyện này ư?" Liễu Tâm bẩm nói: "Đệ tử sao dám dối gạt?" Giác Kiến nói rằng: "Dưỡng tử này có duyên với Phật, tự mình đến gần Phật pháp, nhập tự tu hành, con có ý này sao?" Liễu Tâm nghe ra ý tại ngôn n·g·o·ạ·i·, mặt đỏ lên, vội nói: "Trụ trì không tin, con sẽ đưa Tường nhi đến." Giác Kiến phẩy tay: "Không cần đâu, con chăm chỉ cố gắng, thầy vốn có ý cho con nhập đường, không cần miễn cưỡng dưỡng tử của con. Đứa trẻ này, nên tùy vào tính tình tự hắn." Liễu Tâm vốn là Giám tăng ngoài Thiếu Lâm tự, xử lý chuyện vi phạm quy luật ở địa phương, nhập đường là tiến vào bên trong tứ viện bát đường, lệ thuộc trung ương, xử lý chuyện nội vụ Thiếu Lâm, tuy vẫn là Giám tăng, nhưng chức quyền lại khá khác nhau, không chỉ có thể chuyển vào ở trong Thiếu Lâm tự. Sau khi chết, tro cốt càng có thể được Thiếu Lâm thu xếp cung phụng. Rất nhiều tăng nhân tha thiết ước mơ, đó là cầu được một ghế nhập đường, đặc biệt Chính tăng cần mẫn nhất, ai cũng coi nhập đường lấy làm vinh hiển. Liễu Tâm biết trụ trì hiểu lầm, thở dài, cũng không biện giải, dẫn theo Minh Bất Tường chuyển vào ở trong một gian lưỡng thất trống bên trong Thiếu Lâm tự. Trong phòng có một sảnh, ngoại trừ làm Phật đường trì tụng sớm tối, còn là phòng khách, tuy nhỏ, nhưng cũng chứa được hai chiếc ghế, một bàn trà và mấy giá sách. Sau lần đó, Liễu Tâm ở ngay trong Chính Nghiệp đường xử lý công vụ. Minh Bất Tường lúc này tuy rằng đã biết nói, nhưng hiếm khi mở miệng. Liễu Tâm phát hiện, hầu hết thời gian đứa trẻ này đều đang nhìn, nhìn mình, nhìn mình cùng tăng nhân khác nói chuyện phiếm, hoặc nhìn những tăng nhân khác nói chuyện phiếm. Ngoại trừ nhìn, hắn còn nghe, trống chiều chuông sớm, khóa kinh sớm tối, hắn đều nghe. Liễu Tâm lo lắng đứa trẻ buồn chán, lúc ra ngoài đặc biệt mua một số đồ chơi trẻ em cho Minh Bất Tường, nhưng bất luận diều giấy, trống lục lạc, cửu liên hoàn hay trống bác lãng, Minh Bất Tường chỉ cầm chơi hơn là chơi, Liễu Tâm không nhìn ra đứa trẻ này đến cùng thông minh hay là ngu đần. Đến bảy tuổi hơn, một hôm nọ, Minh Bất Tường lẳng lặng lắng nghe Liễu Tâm kết thúc khóa sớm như thường ngày, đột nhiên hỏi: "Phàm những gì có hình tướng đều là hư vọng, là có ý nghĩa gì?" Liễu Tâm nhất thời trở nên hưng phấn. Từ năm Minh Bất Tường bốn tuổi, ông đã vững tin rằng đứa trẻ này có duyên với Phật, đợi ba năm Minh Bất Tường mới mở miệng hỏi câu hỏi đầu tiên, mà lại là kinh văn trong《Kim Cương kinh》, ông vừa vui mừng, lại nơm nớp lo sợ, sợ mình giảng giải không thấu suốt, Minh Bất Tường tu hành sai, cẩn thận nghĩ qua mới mở miệng. "Muốn hiểu câu nói này, trước tiên phải hiểu rõ ý nghĩa của 'tướng'." Liễu Tâm nói rằng: "Tướng, là mắt chúng ta nhìn thấy, mũi chúng ta ngửi thấy, tai chúng ta nghe thấy, lưỡi chúng ta nếm thấy, thân chúng ta cảm nhận thấy, tâm chúng ta suy nghĩ thấy, các loại mặt ngoài của thế gian, đều là tướng." "Các loại mặt ngoài của thế gian?" Minh B·ấ·t Tường đặt câu hỏi nhưng không hề lộ ra vẻ nghi hoặc, mà phải qua một lúc, mới "nặn ra" vẻ nghi hoặc. Liễu Tâm đã quen với tình huống như thế, cảm xúc của đứa trẻ này luôn chậm hơn một chút, biểu cảm cũng rất cứng nhắc, như là vụng về bắt chước theo. Liễu Tâm nói tiếp: "Không sai, phàm những gì con cảm nhận được, đều không phải chân thực, là hư vọng, giả. Tướng, vẫn bao hàm cái khác, chấp nhất, ý nghĩ trong lòng con, đều là tướng, thí dụ..." Liễu Tâm cầm lấy cái dùi gỗ sử dụng lúc tụng kinh, hỏi: "Cái dùi gỗ này cứng hay mềm?" "Cứng." Liễu Tâm khép song chưởng giữ dùi gỗ, âm thầm vận hành chưởng lực mạnh như yếu, dùi gỗ bị cự lực ép, lõm thành như thìa cơm. "Thầy lại thấy thứ này mềm." Liễu Tâm nói. Minh Bất Tường gật gật đầu: "Mềm cứng trái ngược nhau. Con cho rằng cứng, sư phụ thầy cho rằng mềm." "Con cảm thấy cứng, thầy cảm thấy mềm, đây đều là ý nghĩ. Ý nghĩ, cũng là một loại tướng, quan niệm vào trước là chủ là sai lầm." Minh Bất Tường lại hỏi: "Nếu như những thứ này đều là giả, cái gì mới là thật?" Liễu Tâm trả lời: "Khi con cố chấp thật giả, con cũng chạm tướng, con có tâm phân biệt thật, giả."