Chương 30: Địch Trốn Trong Gió Tuyết (6)

[Dịch] Thiên Chi Hạ

03:24 - 22/05/2024

Diêu Doãn Đại lại nghĩ: "Mình ở đây sưởi ấm, khôi phục khí lực, hắn lại chịu lạnh. Khí t·r·ờ·i ẩm ướt như vậy, ngòi lấy lửa và đá lấy lửa đến hừng đông cũng chưa chắc sẽ khô, chắc chắn hắn sẽ chết cóng trước." Đột nhiên, Diêu Doãn Đại lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu nói với Minh Bất Tường: "Tiểu huynh đệ, lò lửa tắt rồi, ngươi cũng sẽ bị chết cóng. Không bằng liên thủ cùng ta, giết tên nhãi này, chờ tuyết lớn qua đi, ta đưa ngươi về Thiếu Lâm tự." Minh Bất Tường nói: "Các ngươi kết oán không liên gian gì đ·ế·n ta, ta chỉ đến mượn chỗ trốn gió tuyết, giúp ai giết ai, đó là điều tuyệt đối không thể." Diêu Doãn Đại nói: "Ta là chủ nhân của gian nhà này, nếu như ngươi muốn tránh gió tuyết, thì cần phải giúp ta giết hắn. Bằng không thì, ta đuổi ngươi ra ngoài." Minh Bất Tường thản nhiên nói: "Ngươi muốn đuổi ta đi, ta rời căn phòng nhỏ sẽ phải chết, tất nhiên phản kháng. Một khi ta phản kháng, người kia sẽ đến giúp đỡ." Diêu Doãn Đại vừa nghe, là đạo lý này, thiếu niên này hiển nhiên biết chút võ công, trên người bản thân có thương tích, nếu dồn ép đến nóng nảy, thiếu niên này ngược lại liên thủ với Doãn Sâm, mình cũng không dành phần thắng, nói: "Không còn củi lửa, ngươi cũng sẽ chết cóng." Minh Bất Tường nói: "Có lẽ, nhưng các ngươi đã bị thương, lại hứng chịu gió lạnh cả buổi, so với ta càng khó qua hơn. Chờ một trong các ngươi chết rồi, ta sẽ dễ dàng rồi." Diêu Doãn Đại giận dữ nói: "Uổng cho ngươi là đệ tử Thiếu Lâm, nửa chút lòng từ bi cũng không có? Không ngờ lại thấy chết mà không cứu!" Minh Bất Tường lắc đầu nói: "Đó là thù oán của bản thân các ngươi, ta chẳng qua là đi ngang qua, giúp ai cũng đều không đúng." Mắt thấy lò lửa dần dần nhỏ, trong phòng càng ngày càng lạnh, Diêu Doãn Đại cùng Doãn Sâm không ngừng run rẩy, biết bản thân sợ e sắp chết cóng, nhưng trước mắt rõ ràng có củi lửa, chết cóng như vậy thật đúng là ngu xuẩn. Minh Bất Tường nói: "Ta có chút lạnh, các ngươi nói xem, hay là che cửa sổ lại?" Diêu Doãn Đại giận dữ nói: "Vừa nãy ta nói nói đóng, ngươi lại không đóng!" "Vừa nãy hắn vẫn chưa nói được." Minh Bất Tường nhìn v·ề phía Doãn Sâm, nói: "Trong phòng này có ba người, các ngươi không nhất trí đồng ý, ta không thể che cửa sổ lại được." Doãn Sâm lúc này không dám mạnh miệng, vội vã nói được. Minh Bất Tường đẩy tủ đến trước cửa sổ, che khuất cửa sổ. Cửa sổ che đi, gió tuyết trong phòng lập tức dừng, chỉ có một chút gió lạnh từ kẽ hở chui vào, hai người nhất thời cảm thấy ấm áp không ít. Lúc này trong phòng đen kịt một màu, chỉ có một chút ánh sáng từ lò lửa, Minh Bất Tường tìm hai ngọn nến đốt lên, ngọn đèn tuy yếu, nhưng nhìn chung cũng sáng sủa hơn chút. Doãn Sâm cùng Diêu Doãn Đại cởi áo ngoài ẩm ướt, hai người tranh đấu một trận, mất máu không ít, lại chịu lạnh, bất giác cảm thấy đói bụng. Diêu Doãn Đại đứng dậy mở tủ, bên trong cất đầy lương khô như màn thầu và bánh nướng. Hắn cầm một mẩu bánh nướng, ăn một mình. Minh Bất Tường cũng đứng lên, đi tới trước mặt Diêu Doãn Đại nói: "Ta muốn một nửa." Diêu Doãn Đại nói: "Dựa vào cái gì ta phải đưa cho ngươi?" Nói rồi nhìn về phía Doãn Sâm, nói: "Nếu như ngươi chịu giúp ta, phân ngươi một nửa không thành vấn đề." Minh Bất Tường lắc đầu, nói: "Ta không giúp ai cả, chỉ cầu một chỗ che gió tránh mưa. Chuyện người trong căn phòng này không nhất trí đồng ý, ta mặc kệ." Nói xong quay đầu nhìn về phía Doãn Sâm, hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn nên chia cho ta một nửa không?" Doãn Sâm cười haha nói: "Ngươi tốt nhất nên lấy hết!" Minh Bất Tường nói: "Ta chỉ muốn một nửa thôi." Lại nhìn về phía Diêu Doãn Đại: "Hiện tại còn lại ngươi phản đối." Diêu Doãn Đại nghe ra ý của hắn, nếu bản thân không phân hắn một nửa, chỉ sợ hắn sẽ liên hợp với Doãn Sâm đối phó mình, chỉ đành chia một nửa lương khô cho hắn. Minh Bất Tường cầm lấy một nửa lương khô của mình, lại đi tới trước mặt Doãn Sâm, Doãn Sâm nhất thời cảnh giới. Minh Bất Tường nói: "Chỗ củi đốt này ta cũng muốn một nửa." Doãn Sâm thấy Diêu Doãn Đại cười lạnh không ngừng, cắn răng nói: "Ngươi phải chia cho ta mồi lửa, bằng không chết cũng không đưa." Minh Bất Tường đốt một cây nến đưa cho Doãn Sâm, lấy đi một nửa củi đốt. Minh Bất Tường xê lò lửa đến góc phòng, chất củi gỗ lên trên tàn lửa, chỉ chốc lát, lò lửa lại cháy rực rỡ trở lại, hắn liền ngồi trước lò lửa sưởi ấm. Diêu Doãn Đại lại muốn tới gần sưởi ấm, Minh Bất Tường lại nói: "Đây là củi lửa của ta, là hắn cho, ngươi muốn, tìm hắn lấy." Diêu Doãn Đại nổi giận, đang muốn động thủ, lại nghĩ tới Doãn Sâm ở sau lưng nhìn chằm chằm như hổ đói, chỉ đành phải nói: "Làm thế nào mới bằng lòng phân ta một chút?" "Lấy đồ ăn tới đổi." Minh Bất Tường nói: "Ngươi lấy một nửa đồ ăn đến, ta phân ngươi một nửa củi lửa." Lúc này gió tuyết vẫn chưa ngừng lại, trên người Diêu Doãn Đại vừa ướt vừa lạnh, tiếp tục chống cự, chỉ sợ ngày mai sẽ phải chết, chỉ đành lấy thêm một nửa đồ ăn đổi lấy củi lửa. Doãn Sâm thấy Diêu Doãn Đại vừa có đồ ăn lại có củi lửa, vội thương lượng với Minh Bất Tường, rồi lại dùng một nửa củi lửa đổi đồ ăn.