Chương 46: Chân Kinh Giả Kinh (10)

[Dịch] Thiên Chi Hạ

03:25 - 22/05/2024

Lại nghe đến tên của Minh Bất Tường, Liễu Tịnh vội vàng truy hỏi, nhưng Bản Nguyệt rối rắm không rõ, nói năng lộn xộn, nói tới nói lui đều liên quan đến Phó Dĩnh Thông. Liễu Tịnh rời khỏi phòng nhỏ, hỏi hai gã tăng nhân ở cửa ra vào muốn xử trí Bản Nguyệt thế nào? Tăng nhân trả lời: "Đã báo tin cho người nhà của hắn, nếu không đến dẫn, sẽ nhốt lại trong Thiếu Lâm tự." Liễu Tịnh gật gật đầu, rời khỏi nơi ở của Bản Nguyệt. Bản Nguyệt thiết lập cạm bẫy, vốn định làm nhục Minh Bất Tường, không biết tại sao, cuối cùng lại là Phó Dĩnh Thông trở thành cừu non thay tội. Phó Dĩnh Thông không chịu nổi sỉ nhục, thắt cổ tự vẫn, nhận định của Giác Kiến trụ trì không sai. Liễu Vô vì bảo vệ đồ đệ, để Giác Không thủ tọa ra mặt, bảo vệ tên đồ đệ này. Chuyện này chỉ cần hỏi qua Liễu Vô thì có thể xác định. Có điều Liễu Vô là Tục tăng, lại là thủ hạ của "Cẩm Mao Sư" Giác Tịch, Cẩm Mao Sư cùng sư phụ Giác Như quan hệ từ trước đến nay không tốt, mà sư phụ gần đây lại cùng "Oa Lý Đao" liên thủ đưa ra đề án Tục tăng đổi tên, bây giờ đi hỏi, sợ rằng không phải bị hoài nghi là muốn điều tra lại vụ án cũ sao? Bản thân cần p·h·ả·i nghe ngóng thêm mới được. Hắn đến cửa tiệm phụ cận hỏi thăm, tại một gian tiệm bán thuốc hỏi được mấy ngày trước khi Bản Nguyệt phát điên từng đến đây mua thuốc thoa trị liệu vết thương bầm tím. "Ta hỏi hắn bị thương chỗ nào, hắn cũng không nói, chỉ là muốn mua, còn mua loại tốt nhất." Ông chủ tiệm b·á·n thuốc nói. "Khi đó trông hắn thế nào?" Liễu Tịnh hỏi. "Có chút mất hồn mất vía." Ông chủ tiệm bán thuốc nói: "Trước kia chưa từng thấy hắn như vậy." "Trước kia?" Liễu Tịnh hỏi: "Ông chủ quen Bản Nguyệt?" "Trước khi phát điên, hắn có đánh người tại Quán trà Thiền Phong, đối phương nói muốn báo Vô Danh tự, hắn chỉ đành bồi thường tiền, đưa người đến chỗ ta đây bốc thuốc. Khi đó hắn còn bĩu môi rêu rao sau này lĩnh Hiệp danh trạng rồi, phải tới Giang Tây nếm mùi nữ nhân thực sự, ta vừa nhìn liền biết là một Tục tăng. May mà hắn có dáng vẻ thế kia, lại có bộ dạng tàn ác thế này, nếu không, chỗ ta đây khách nhân nhiều, sao nhớ được hắn?" "Bao lâu khi trước?" Liễu Tịnh hỏi, trong lòng nổi lên nhiều nghi ngờ. "Khoảng chừng hơn ba tháng trước." Khi đó Bản Nguyệt chưa phát điên, Phó Dĩnh Thông đã chết, nhưng không thấy hắn ta có bất kỳ vẻ áy náy nào, sao đột nhiên tâm ma nhiễu loạn? Là càng nghĩ càng sợ? Bản thân hắn đều không tin Bản Nguyệt có lương tâm gì bao nhiêu, mãi đến khi thấy hắn ta phát cuồng, cho rằng hắn đa nghi sinh ra phán đoán sai lầm, bây giờ nghe ông chủ tiệm thuốc nói đến, nhìn lại không giống là như vậy. Vết bầm tím trên vai Bản Nguyệt xác thực là chính hắn ấn, nhưng hắn không muốn bị ma nắm lấy bả vai. Đó là lúc xâm phạm Phó Dĩnh Thông, Phó Dĩnh Thông nắm lấy bả vai hắn muốn đẩy hắn ra. Hắn lại hỏi cư dân phụ cận, lúc Bản Nguyệt phát điên có người kỳ lạ nào đi qua hay không, các cư dân đều nói không có. Chỉ có một người nói, hôm nọ thấy có bóng người thoáng qua bên ngoài phòng Bản Nguyệt, giống như hồn ma. Nếu như có người giả ma hù dọa Bản Nguyệt, bức điên Bản Nguyệt thì sao? Bản Nguyệt là một người lớn gan, chỉ là giả ma không dọa được hắn, đối phương làm thế nào làm được? Bản Nguyệt trước khi phát điên đã mua thuốc muốn trị liệu vết bầm tím, máu bầm trên vai nếu như không phải bản thân hắn ấn ra, là ai ấn đây? Vị trí đó gần chính diện, muốn ấn lên tất nhiên sẽ bị phát hiện. Cho dù người đó thân pháp mau nữa, trong phòng nhỏ hẹp, cũng không có chỗ cho hắn né tránh vòng quanh, trừ khi cách không ra chỉ. Nhưng, võ công thế nào có thể tạo thành vết bầm tím lại làm cho người bị thương không phát hiện? Niêm Hoa chỉ pháp! Có thể dùng chỉ khí vô hình đánh trúng đối phương mà khiến cho người bị thương hoàn toàn không phát giác! Liễu Tịnh giật mình trong lòng, quay người đi về Thiếu Lâm tự. Có người dùng Niêm Hoa chỉ, thừa dịp Bản Nguyệt không chú ý, sử dụng chỉ lực cách không ấn ra vết bầm tím trên bả vai hắn. Lúc Bản Nguyệt rửa mặt, nhìn thấy vết thương trên người mình, tưởng rằng hồn ma Phó Dĩnh Thông đến báo thù, ngày đêm bất an, người đó lại giả ma dọa hắn, bức hắn tự móc hai mắt. Vì vậy sau khi phát điên, Bản Nguyệt liều mạng ấn bả vai mình, máu bầm chính hắn ấn ra ngược lại che lấp đi thương thế do Niêm Hoa chỉ tạo thành. Tuy rằng chi tiết không rõ ràng, nhưng đây là tình huống có khả năng n·h·ấ·t·. Giả dụ thật sự có người này, có thể là Minh Bất Tường không? Một thiếu niên mười mấy tuổi có thể học được võ học lên lớp, Niêm Hoa chỉ đến tinh thâm, thậm chí dùng để đùa bỡn Bản Nguyệt? Điều đáng sợ hơn, là phần tâm kế này... Nếu thật là như vậy... Nếu thật là như vậy... Liễu Tịnh ngờ vực không thôi, nhưng lại không có bất kỳ chứng cứ nào. ※ ※ ※ Giác Quan thủ tọa đến Văn Thù viện, Oa Lý Đao này tới để bái phỏng Giác Minh trụ trì. Đồng thời, ông ta mời Giác Kiến trụ trì của Chính Nghiệp đường.