Chương 34: Hợp đồng thứ hai (3)

Đau đớn kịch liệt và choáng váng mãnh liệt khiến cho hắn ngay cả phản kích cũng không làm được, chỉ là bản năng giơ tay lên muốn ngăn cản. Nhưng mà Lý Dịch mặt không cảm xúc, vừa níu lấy tóc của hắn vừa đánh mạnh. Người tu hành mang tới thể năng mạnh mẽ và sức bộc phát kinh người, khiến cho đầu gối hắn giống như chuỳ sắt trùng điệp nện trên người Ngô Chấn. Triệu Hiểu Hiểu còn có những người khác nhìn ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời đều trầm mặc, hoàn toàn không dám lên ngăn cản. Giờ khắc này Lý Dịch không giống như là một người, giống như là một con dã thú vì đồ ăn mà liều mạng, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Người thành thật nổi giận a? Hay là đây mới là bản tính của gia hỏa này? Tiếng va đập trầm muộn quanh quẩn trên hành lang lầu ba. Máu tươi nương theo tiếng kêu thảm thiết vẩy ra. Cho dù Ngô Chấn cầu xin tha thứ như thế nào đi nữa, Lý Dịch vẫn không có thủ hạ lưu tình, đáp lại hắn chỉ là công kích lần sau hung ác hơn lần trước, mà Ngô Chấn cũng dần dần không còn cầu xin tha thứ, thân thể cũng từ từ xụi lơ xuống, ngay cả phòng thủ theo bản năng đều không làm được. "Lý Dịch, tiếp tục đánh nữa sẽ chết người, chúng ta cũng sẽ không mướn một tội phạm giết người làm dẫn đạo viên." Lúc này chủ quản Từ Minh nghe được động tĩnh xuất hiện, hắn đứng ở một phía khác hành lang, không có ngăn lại, chỉ khuyên nhủ một câu. Nghe nói như vậy, Lý Dịch mới bất đắc dĩ buông lỏng tay ra, hạ đầu gối nhiễm máu tươi xuống. "Ngô Chấn, hết sức xin lỗi, ra tay nặng một chút, nhưng mà xin nể mặt, chuyện vừa rồi xem như không có xảy ra, đừng so đo, quá khứ thì để nó trôi vào quá khứ, ta mời ngươi ăn cơm, chúng ta vẫn là hảo huynh đệ, hảo bằng hữu, ngươi thấy thế nào?" Lý Dịch nói cực kỳ nghiêm túc. "Ta, ta nể... con mẹ mày, khụ khụ." Ngô Chấn còn không có hôn mê, hắn mặt mũi tràn đầy máu tươi, mơ hồ không rõ nói. Lý Dịch ngồi xổm xuống, nhìn hắn: "Hóa ra ngươi cũng không thích nể mặt người khác, hay lắm, ta cũng không thích nể mặt người khác lắm, ngươi nên cảm thấy may mắn nơi này là khu bình ổn, nếu ở khu phố hoang, vừa rồi ngươi đã chết." "Khụ khụ, ngươi dám giết người? Ta, ta không tin." Ngô Chấn cưỡng ép mở ra con mắt mơ hồ, giờ phút này trong mắt đã không có hung quang, chỉ có huyết hồng sắc hoàn toàn mơ hồ. "Ai biết được, vấn đề này lại không thể thử." Lý Dịch sờ lên đầu của hắn. Ngô Chấn thân thể run lên, cảm thấy có mãnh thú đang liếm láp da đầu của mình, khiến cho hắn cảm nhận được hàn ý, hắn có cảm ứng, Lý Dịch này muốn giết mình thật, không phải nói đùa. Lý Dịch nhìn thấy hắn một mực trầm mặc không có động tĩnh, không còn hứng thú, sau đó đứng lên quay người nhìn về phía những người khác. "Gia hỏa này..." Những người khác biến sắc. Lý Dịch nhìn chằm chằm vài người khác, chân thành nói: "Các ngươi còn nợ ta." "Lý Dịch, vừa rồi đều là hiểu lầm... ngươi không cần đột nhiên động thủ, nếu như ngươi không chấp nhận đề nghị vừa rồi, quên đi, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng." Giờ phút này, trên mặt Triệu Hiểu Hiểu rõ ràng mang theo vài phần e ngại và bất an. Có lẽ Lý Dịch này không quyền không thế, là người nghèo, nhưng không chịu nổi gia hỏa này dám động thủ, hơn nữa còn là không nói võ đức trực tiếp đánh lén. Lý Dịch liếc qua, không cần phải nhiều lời nữa, chỉ nhìn về phía chủ quản Từ Minh, sau đó chỉ chỉ Ngô Chấn nằm dưới đất nói: "Chuyện này xử lý như thế nào?" "Đây là các ngươi tự mình đánh nhau ẩu đả, chúng ta sẽ không quản." Từ Minh nói: "Chỉ là lần sau các ngươi muốn đánh nhau có thể đi lầu một, nơi đó có sân huấn luyện, thuận tiện động thủ." "Như vậy cũng tốt." Lý Dịch khẽ gật đầu: "Ta là người nghèo rớt mồng tơi, không thường nổi tiền, nhưng mà ta có một toa thuốc, mua hai trứng gà nóng dùng khăn mặt bao lại, thoa một chút, chẳng mấy chốc vết thương sẽ lành." "Hắn như vậy không phải là hai cái trứng gà nóng thoa một chút là có thể khỏi." Từ Minh nói: "Các ngươi làm như thế nào thì làm, chúng ta sẽ không quản, nhưng công việc mười hai giờ khuya không thể chậm trễ, nếu như đến kỳ không thể tiến hành bình thường thì xem như trái với hiệp ước, dựa theo hợp đồng cần bồi thường." "Yên tâm, ta sẽ không chậm trễ công tác, đã mọi người đều không có chuyện gì, vậy ta về phòng nghỉ ngơi trước, có việc lại gọi ta." Lý Dịch đi vào phòng sau đó đóng cửa lại. Chủ quản Từ Minh chỉ dặn dò phụ tá: "Cho người đến quét dọn một chút, không nên để lại mùi máu tươi." "Thảo, Lý Dịch này, hắn nghĩ hắn là ai a, nếu không phải đánh lén, hắn không nhất định đánh thắng được Ngô Chấn." Những người khác cũng đi, sau đó một người tu hành cảm thấy có chút nhục nhã, lập tức tức giận nói. "Ngươi phách lối như vậy, vừa rồi sao không ra tay? Trước đó ta đã nói, chân trần không sợ mang giày, đề nghị vừa rồi nói một chút là được rồi, thái độ phải tốt, đừng có uy hiếp người khác, Triệu Hiểu Hiểu, chính ngươi cũng nói Lý Dịch này trị số tu hành rất cao, sau này người ta mở ra linh môi, trả thù ngươi chịu nổi a?" Cũng có một người giờ phút này thanh tỉnh, sau đó bĩu môi nói. "Tu hành không chỉ là đạo lí đối nhân xử thế, còn có chém chém giết giết, ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu bản tính bạo lực ẩn sâu trong người tu hành, vừa nãy Ngô Chấn hơi quá mức, phải biết đoạn người tài lộ giống như giết người phụ mẫu, chúng ta cảm thấy Lý Dịch sẽ thỏa hiệp đó là chúng ta nghĩ đơn phương, dù sao chúng ta đều có chút vốn liếng, không tính là người nghèo, nhưng Lý Dịch này khác, bây giờ hắn nghèo đến cả tiền xe về nhà cũng không có." "Đều đến nước này, còn đi tính toán người khác, cũng không trách người ta liều mạng với ngươi, hơn nữa người ta có khả năng liều mạng, ngươi có sao?" "Ta..." Triệu Hiểu Hiểu sắc mặt thay đổi không chừng, trong lòng cũng kinh hoảng không hiểu.