Chương 5: Mục Kích nhân (2)

"Thần tụ hai mắt, mắt có thể giết người, đây mới thực là thứ bước vào tu hành mới có thể nắm giữ, nàng đã không thể xem như người bình thường, ít nhất là một người tu hành đã mở ra linh môi." Liễu Yến tựa như biết không ít thứ, giọng nói của nàng mặc dù có sợ hãi nhưng cũng mang theo vài phần hâm mộ và khát vọng. "Người này đã mở ra linh môi rồi?" Lý Dịch cũng choáng. Mặc dù hắn không hiểu tu hành nhiều nhưng sống ở thời đại này không có nhìn thấy cũng đã nghe nói. Cảnh giới tu hành thứ nhất chính là linh môi. Mặc dù linh môi là bước tu hành đầu tiên nhưng một bước này lại là một đạo hồng câu, ngăn vô số người ở ngoài cửa. Bởi vì thế giới này tu hành có vấn đề. Người bình thường tu hành, không phải bệnh nặng chính là phát cuồng nổi điên, cuối cùng thống khổ chết đi. Cho dù là khắc phục vấn đề tu hành nhưng tốc độ tu hành lại vô cùng chậm chạp, Lý Dịch biết thân thích nhà mình có đứa bé ở nhà tu hành năm năm, trong năm năm này mỗi ngày chuyện gì cũng không làm, lượng cơm ăn rất lớn, ăn được ngủ được, kết quả đến bây giờ cũng không có chút thu hoạch nào. Cuối cùng bằng hữu thân thích tổng kết ra đứa nhỏ này có thể không phải đang tu hành mà là ăn bám. Hơn nữa tình huống như vậy không chỉ có một ví dụ duy nhất, rất nhiều gia đình đều là như thế này. Tốn ba năm năm tu hành, cuối cùng không thu hoạch được gì, chỗ nào cũng có. Phong hiểm và ích lợi không tỉ lệ thuận, còn cực kỳ chậm trễ thời gian, chuyện này khiến rất nhiều người đều từ bỏ tu hành, chỉ có gia đình có điều kiện mới dùng tiền tốn thời gian để hài tử thử, đương nhiên cũng tồn tại không ít chuyện nhà nghèo nắm chặt dây lưng quần cung cấp nuôi dưỡng một người tu hành. "Lần sau nói chuyện chú ý một chút, lần này chỉ cho ngươi một chút giáo huấn, đừng quá tự cho là đúng, trong khu phố hoang này ta muốn giết các ngươi thì cam đoan một chút vết tích cũng không tìm được." Nương theo tiếng bước chân tiếp tục vang lên, dưới tòa nhà, nữ tử thần bí đó hiện ra thân hình. Nàng dáng người cao gầy, mặc áo bó sát người, bím tóc đuôi ngựa thật dài rủ xuống tới thắt lưng, trên mặt trắng nõn có lãnh ý, đôi tròng mắt đó rất đặc biệt, con ngươi trắng bệch, tựa như có chút phát sáng. "Lão Nha, chuyển tiền cho bọn họ, để bọn họ lập tức bắt đầu hành động, đừng hòng giở trò gian, ta sẽ nhìn chằm chằm các ngươi, nếu như trong lúc đó có ai không thành thật, ta cam đoan các ngươi không thể còn sống rời khỏi nơi này." Nói xong nữ tử này quét mắt nhìn đám người một chút, sau đó xoay người rời đi. Rất nhanh, bóng người nàng dung nhập tòa nhà đó, trong nháy mắt biến mất không thấy. "Ha ha, đúng là một nữ nhân ghê tởm, kém chút bị giết chết, người chân chính bước vào tu hành lợi hại, một khắc vừa rồi ta còn tưởng rằng đầu óc của ta sẽ nổ tung, loại thủ đoạn đó là Mục Kích đúng không? Mẹ nó, sau đó ta mượn nặng lãi cũng phải tu hành." Trương Khai Văn lắc lắc đứng lên, hắn hứ một ngụm, máu tươi kẹp dẫn nước bọt phun ra. "Vừa rồi đúng là đủ kình a, xem ra chuyến này ta đi cũng không bình thản, ha ha, ta bắt đầu có chút hưng phấn." Vương Hổ nở nụ cười nói. Thân là bác sĩ Vệ Lý vừa lau kính mắt vừa nói: "Mục Kích, loại thủ đoạn này đúng là nguy hiểm, tựa như nhằm vào não người, cùng loại với một loại tinh thần xung kích, người bình thường không có bất kỳ thủ đoạn phòng ngự nào, muốn ứng đối loại công kích này chỉ có người tu hành mở ra linh môi mới được, chỉ là không biết Mục Kích này phạm vi xa nhất là bao nhiêu, có thể bị vách tường kiến trúc ngăn cản hay không?" Lý Dịch giữ yên lặng, không nói gì, hắn vuốt vuốt đầu còn đang choáng, giờ phút này vẫn lòng còn sợ hãi. Mình vừa rồi hẳn là chỉ bị liên lụy, cũng không có bị nhằm vào. Mà chỉ bị tác động đến thì đã nghiêm trọng như vậy, nữ nhân đó nghiêm túc, Trương Khai Văn tuyệt đối chết chắc không nghi ngờ, không có bất kỳ khả năng sống sót nào. "Chỉ là lời cảnh cáo, ra tay không khỏi có chút nặng... là do đi vào khu phố hoang hay là người bước vào tu hành đã không xem người bình thường là chuyện đáng kể rồi?" Lý Dịch nói thầm, sau đó hắn cảm thấy điện thoại di động của mình chấn động một cái. Lấy ra xem xét, trong tin nhắn nội dung là nhận được năm vạn đồng. Những người khác cũng gần như đồng thời nhận được thông báo. Lão Nha trầm giọng nói ra: "Tiền đã giao, đừng lề mề, bắt đầu hành động đi, một chút tin tức tương quan chờ các ngươi tiến vào ta sẽ từ từ thông qua tin nhắn nói cho các ngươi biết." "Thời gian nói chuyện phiếm đã kết thúc, lên đường đi, đám phế vật." Vương Hổ dẫn đầu đi, hắn không nhìn những người khác, bước tới tòa nhà sụp đổ phía trước. "Uy, Vương Hổ, đừng xúc động như vậy, vừa rồi Lão Nha nói nhà này có quỷ." Trương Khai Văn nói. Trong tòa nhà hoang lờ mờ, chỉ có đi ngang qua cửa sổ mới có một ít ánh sáng chiếu vào. Không khí tràn ngập một cỗ hương vị hư thối mốc meo. Chỗ sâu trong lối đi nhỏ tĩnh mịch mờ hồ truyền đến tiếng nước tí tách, tí tách. Vừa mới đi vào nơi này, đám người cảm nhận được lạnh cả người, tựa hồ nhiệt độ chung quanh bỗng nhiên thấp xuống mấy độ, chung quanh an tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của mấy người quanh quẩn.