Chương 7: Dưới phế tích (2)
[Dịch] Thiên Khuynh Chi Hậu
10:03 - 19/09/2024
Nhưng sau đó, Vệ Lý lại đột nhiên thấp giọng nói ra: "Thi thể đó không thích hợp."
"Một bộ tử thi mà thôi, sợ?" Trương Khai Văn trả lời.
"Đừng quên, ta là bác sĩ, tiếp xúc thi thể nhiều hơn so với các ngươi, vừa rồi cỗ thi thể đó ta chú ý một chút, không có thi ban, cũng không có dấu hiệu hư thối, cái này rất không hợp với lẽ thường, hơn nữa vừa rồi vị trí thi thể vừa mới xuất hiện cũng không bình thường, không giống như là ngay từ đầu đã chết trên bậc thang, giống như là bị người đưa từ chỗ khác lên bậc thang." Vệ Lý nghiêm túc nói.
"Vệ Lý, ngươi nên nói sớm một chút." Trương Khai Văn nói xong lập tức rọi đèn pin vào cỗ thi thể sau lưng.
Hắn muốn nhìn xem có phải cỗ thi thể đó có vấn đề giống như Vệ Lý nói hay không.
Nhưng rất nhanh sắc mặt của hắn liền cứng đờ .
Cỗ thi thể vừa rồi... không thấy.
"Thi thể, không có." Trương Khai Văn lặng lẽ chớp mắt: "Nói đùa cái gì, vừa rồi ở chỗ này, một cái chớp mắt thôi, chẳng lẽ đồ chơi đó tự mình chạy?"
Trông thấy bậc thang trống rỗng, tất cả mọi người lập tức cảm thấy kinh sợ một hồi.
"Có lẽ đó không phải là một bộ tử thi, có thể là một con quỷ, đừng quên trước đó Lão Nha nói, nhà này có quỷ, bọn họ cũng vì nguyên nhân này mới không dám thâm nhập dưới tầng hai."
Sắc mặt Lý Dịch hết sức khó coi, nói ra một cái hiện thực đáng sợ.
Có lẽ vừa rồi bọn họ đụng quỷ.
"Các ngươi có biết không, thật ra thì thế giới chúng ta sống vốn không tồn tại quỷ, sau sự kiện trời nghiêng truyền thuyết quỷ quái mới được chứng thực là thật, nhưng quỷ chỉ có thể ở trong một số khu vực đặc thù, bởi vì quỷ cũng cần lực lượng nào đó để duy trì, nếu không sẽ tiêu tán, nơi này tồn tại quỷ thì có nghĩa là nơi này có thứ gì cung cấp lực lượng cho quỷ."
Liễu Yến sau khi hoảng sợ ngắn ngủi thì vẻ mặt có chút kích động nói: "Rất có thể thứ đó chính là kỳ vật."
"Vậy còn chờ gì, chỉ là mấy thứ bẩn thỉu, sao có thể dọa sợ ta được." Giờ phút này, Vương Hổ nện bước đi xuống tầng hai.
"Nghịch thiên cải mệnh vào hôm nay, Trương Khai Văn ta còn kém một cơ hội xoay người, quỷ có gì đáng sợ, nghèo càng đáng sợ."
Trương Khai Văn nhếch miệng cười, không sợ hung hiểm ẩn tàng, nhanh chóng đuổi theo.
Lý Dịch hít sâu một hơi, cũng không chút do dự đuổi theo.
Liễu Yến và Vệ Lý cũng không chần chờ.
Đều đến nước này, không có khả năng lùi bước.
Rất nhanh.
Bọn họ tiến vào dưới tầng hai.
Nhưng mà tình huống nơi này hoàn toàn không giống như bọn họ tưởng tượng.
Mặt đất bị một tầng nước bùn thật dày che giấu, trên bùn đất mọc ra rất nhiều cỏ dại khô héo không biết tên, những cỏ dại này tản ra ánh sáng yếu ớt trong hắc ám, từ xa nhìn lại giống như lân hỏa trên mộ phần, lấm ta lấm tấm, phân bố khắp nơi, nơi xa còn có mấy phòng ốc nửa làm bằng gỗ đã sụp đổ, những phòng ốc đó kiểu dáng cổ xưa, hoàn toàn không giống như là hiện đại, giống như là thôn xóm cổ đại bị bỏ hoang.
Nếu không phải chung quanh còn có thể trông thấy rất nhiều ô tô chìm một nửa vào lòng đất thì mọi người còn tưởng rằng đi tới một một thế giới lạ lẫm.
"Chia ra hành động đi, có thể còn sống hoặc là tìm tới kỳ vật hay không thì xem bản lãnh cá nhân."
Trương Khai Văn nói xong câu đó thì không quay đầu lại, hướng về một phương hướng tiến lên.
"Nói có lý." Vương Hổ nhìn quanh một vòng, cũng lựa chọn một phương hướng.
"Nơi này rất nguy hiểm, tập hợp lại có lẽ sẽ càng tốt hơn." Lý Dịch suy nghĩ một chút, mới lên tiếng nói.
Bên cạnh, Vệ Lý mỉm cười: "Người trẻ tuổi, hẳn là ngươi cũng hiểu, những người chúng ta không tìm được kỳ vật còn tốt, nếu như tìm được kỳ vật, đến lúc đó tập hợp lại sẽ nội chiến, ai cũng không muốn bị người phía sau đâm đao, tách ra hành động mọi người đều tốt, ít nhất có thể chừa chút mặt mũi cho nhau."
Nói xong hắn cũng rời khỏi.
Liễu Yến cũng không nói một lời, sau khi do dự một chút, cũng một mình đi.
Rất nhanh.
Nhóm năm người lập tức chia ra, mọi người tự đi.
Bãi đỗ xe dưới tầng hai.
Lý Dịch một thân một mình hành tẩu trên mặt đất tràn đầy nước bùn, hắn toàn thân căng cứng, cảnh giác quan sát bốn phía.
"Biết rõ nơi này có quỷ, chết không ít người, những người này vẫn kiên trì muốn một mình hành động, xem ra bọn họ đặt quyết tâm muốn lấy cái mạng của mình đánh cược một keo, Lão Nha đó đúng là độc, vẽ một cái bánh như thế, cái này ai chịu nổi a."
"Ngay từ đầu bọn họ chỉ là muốn đụng một cái, kiếm mấy vạn đồng tiền mà thôi, kết quả đến bây giờ mạng cũng không cần, ngay cả ta, dưới tình huống này cũng nhịn không được đi tìm kỳ vật."
"Dù sao cơ hội như vậy cả một đời có thể chỉ có một lần a, mọi người đều quá muốn tiến bộ."
Lý Dịch vừa suy nghĩ lung tung vừa cầm đèn pin tìm kiếm bốn phía. Đèn pin chiếu sáng có hạn, lại thêm một chút kiến trúc và cột chịu lực che chắn, tăng lên độ khó tìm kiếm. Quan trọng nhất là Lý Dịch không biết rốt cuộc mình phải tìm thứ gì. Bởi vì hắn không biết kỳ vật.
"Thừa dịp bây giờ nguy hiểm chưa xuất hiện, tùy tiện đi một vòng rồi trở về, chớ đi quá xa lạc đường, lần này ta kiếm được chút tiền thì thỏa mãn, không thể vì một kỳ vật thật giả không chừng mà là mất mạng của mình, về phần những người khác làm thế nào thì đó là chuyện của bọn họ, ta không thể bị mù quáng lôi cuốn."