Chương 143: Trảm Trần

Đêm khuya, Luân Hồi Phong, trước núi, thạch đình. Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Diệp Tiểu Xuyên không biết từ lúc nào đã mặt dày mày dạn ngồi xuống trên ghế dài bên cạnh Vân Khất U. Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau hai ba thước. Từ người Vân Khất U thoang thoảng hương khí như có như không. Hương khí ấy tựa hồ không phải là hương phấn son, mà là mùi thơm cơ thể bẩm sinh của nữ tử, khiến lòng người rung động, phảng phất như quên đi rằng mỹ nhân này đã từng hai lần cướp đi mối thù sâu hận của mình. Thời gian trôi qua, Diệp Tiểu Xuyên phát hiện Vân Khất U xinh đẹp tuyệt trần đang tựa cằm, dường như không hề quan tâm đến mình. Ánh mắt trong veo của nàng cùng toàn bộ tâm tư đều đặt vào vầng trăng đang dần lên cao. Diệp Tiểu Xuyên bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một tia phiền muộn và mất mát khó tả. Tuy nhiên, cảm giác này nhanh chóng biến mất. Hắn thu hồi tầm mắt từ người nữ tử tuyệt mỹ bên cạnh và chuyển sang thanh kiếm Trảm Trần cắm trong vỏ tuyết trắng bên chân nàng. Theo lời Kiếm Thần Tư Đồ Phong, Vô Phong và Trảm Trần là oán lữ trải qua ba đời bảy kiếp. Cần phải trải qua chín ngàn chín trăm năm, kinh lịch bảy kiếp mới có thể hóa giải oán niệm của hai thanh kiếm này. Tư Đồ Phong tiền bối và Tô Khanh Liên tiền bối là đời thứ sáu, còn Diệp Tiểu Xuyên và Vân Khất U hiện tại là đời thứ bảy. Nếu lời nói đó là sự thật, Diệp Tiểu Xuyên suy nghĩ, liệu mình và đại mỹ nữ tuyệt thế như Vân Khất U, có thể có một đoạn tình duyên đẹp đẽ trong tương lai hay không? Lại nghĩ đến, sáu đời chủ nhân trước của hai thanh kiếm đều không có kết cục tốt đẹp, liệu có phải là ngụ ý rằng Diệp Tiểu Xuyên và Vân Khất U cũng không thể có được hạnh phúc viên mãn, mà sẽ giống như lời Tư Đồ Phong đã nói, không phải mình giết Vân Khất U, thì chính là mình chết dưới kiếm của nàng. Một lát sau, Diệp Tiểu Xuyên lại suy nghĩ tới, thanh kiếm Trảm Trần này dường như đã bị Tư Đồ Phong phong ấn sát khí bằng một cấm chế kết giới. Tuy nhiên, phong ấn này hiện tại có vẻ bất ổn. Liệu Vân Khất U có thể giống như Tô Khanh Liên, chủ nhân kiếp trước của Trảm Trần, vì nhất niệm mà nhập ma hay không? Khi những cảm xúc hỗn tạp len lỏi trong tâm trí, Diệp Tiểu Xuyên chậm rãi đưa tay ra, muốn chạm vào thanh kiếm Trảm Trần đặt trên ghế dài. Tuy nhiên, thanh kiếm nằm bên cạnh Vân Khất U. Lúc này, Diệp Tiểu Xuyên đang suy nghĩ miên man, khẽ vươn tay ra nhưng không sờ được vào thần kiếm, mà lại chạm vào cánh tay của Vân Khất U đang ngắm trăng bên cạnh. Hắn bừng tỉnh, vội vàng rút tay về, cười gượng gạo: "Ta... Ta chỉ muốn nhìn xem Trảm Trần... Không có ý gì khác..." Vân Khất U vẫn chống cằm lên ghế dài, nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Xuyên, hỏi: "Ngươi cảm thấy hứng thú với Trảm Trần?" Diệp Tiểu Xuyên đáp: "Ta chỉ muốn nhìn kỹ hơn một chút. Lần trước ở Tư Quá Nhai, khi cố gắng cứu ngươi, ta chưa có cơ hội nhìn kỹ." Vân Khất U một tay nâng má, tay kia cầm lấy Trảm Trần bên người, đưa ra trước mặt Diệp Tiểu Xuyên, nhẹ nhàng nói: "Ngươi muốn nhìn thì cứ nhìn đi." Diệp Tiểu Xuyên ngược lại giật mình, có chút do dự, không dám nhận lấy thanh kiếm tuyết trắng từ tay Vân Khất U. Vân Khất U có chút bất ngờ, hỏi: "Ngươi không phải muốn nhìn kỹ hơn sao?" Diệp Tiểu Xuyên nuốt nước miếng, nói: "Thật sự không sao chứ?" Vân Khất U đáp: "Sao là sao?" Diệp Tiểu Xuyên nói: "Từ đầu đến cuối trận đấu pháp này, Trảm Trần chưa từng được rút khỏi vỏ. Có vô số người muốn nhìn thấy thanh kiếm này của ngươi, ngươi thực sự bằng lòng cho ta xem sao?" Trên khuôn mặt vốn thanh lãnh của Vân Khất U bỗng nở một nụ cười. Nàng khẽ hé miệng cười, phảng phất như đôi mắt như huyền băng vạn năm cũng tan chảy theo nụ cười ấy. Nụ cười nhàn nhạt của Vân Khất U như trăm hoa đua nở, như pháo hoa nổ tung, như đóa tuyết liên trắng muốt nở rộ trên dòng sông băng, phô bày vẻ đẹp diễm lệ và ôn nhu giữa cái lạnh giá. Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập. Nhất cười khuynh nhân thành, lại cười khuynh nhân quốc. Nụ cười của nàng rất nhạt, không hề có chút dịu dàng nhu mì nào, nhưng giờ phút này nhìn trong mắt Diệp Tiểu Xuyên, nụ cười hé mở và ý cười nhợt nhạt ấy lại như "ngoái nhìn nhất tiếu bách mị sinh*" trong truyền thuyết. * Trích “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị: 回眸一笑百媚生 Hội mâu nhất tiếu bách mị sinh Dịch thơ: Ngoảnh nhìn trăm vẻ não nùng. Tên tiểu sắc lang, đại sắc quỷ này bỗng nhiên ngây dại ra. Như thể cảm thấy tất cả cảnh xuân tươi đẹp trên đời đều mất đi màu sắc trước nụ cười dịu dàng, ôn nhu của mỹ nhân trước mặt. Vân Khất U thấy Diệp Tiểu Xuyên trừng trừng nhìn mình, nước miếng suýt chảy ra, bộ dạng như đầu heo, nụ cười nhàn nhạt trên môi dần biến mất, thay vào đó là vẻ không vui và chán ghét. Hồi lâu sau, khi thấy vẻ không vui hiện rõ trên má Vân Khất U, Diệp Tiểu Xuyên mới giật mình tỉnh lại, vội vàng thu hồi ánh mắt, đưa tay nhận lấy thanh Trảm Trần vang danh thiên hạ từ tay Vân Khất U. Vân Khất U nói: "Ngươi dùng ánh mắt hèn mọn như vậy nhìn chằm chằm một nữ nhân là một hành động vô cùng thất lễ." Diệp Tiểu Xuyên cố gắng cãi lại: "Đây không phải là ánh mắt hèn mọn! Đây là sự thưởng thức! Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, chẳng lẽ ngươi xinh đẹp như vậy mà không cho phép người ta nhìn? Vậy chi bằng ngươi tự giam mình trong phòng mãi mãi đi!" "Loạng choạng!" Diệp Tiểu Xuyên rút thanh Trảm Trần ra khỏi vỏ, tiếng kim loại va chạm vang lên giòn giã. Lưỡi kiếm trắng như tuyết, phủ đầy những hoa văn cổ xưa, giống hệt những hoa văn trên thanh Vô Phong của hắn, đều là một loại chữ viết bí ẩn dường như đã thất truyền từ lâu. Đây là lần đầu tiên Diệp Tiểu Xuyên được quan sát Trảm Trần ở cự ly gần như vậy. Thân kiếm dài ba thước một tấc, trắng muốt như tuyết, được chạm khắc những hoa văn tinh tế, uyển chuyển như nước chảy mây trôi. Trong sự uyển chuyển mềm mại ấy lại ẩn chứa đạo Thái Cực của Đạo gia, đẹp đẽ và hài hòa đến ngỡ ngàng. Diệp Tiểu Xuyên kinh ngạc thốt lên, đưa tay chạm vào những đường cong mềm mại trên thân kiếm, lẩm bẩm nói: "Sao trên thân kiếm lại có nhiều đường cong nhu hòa như vậy, trước đây ta chưa từng nghe ai nhắc đến." Vân Khất U bình thản đáp: "Trảm Trần khi được rút khỏi vỏ thường tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt, ngoại trừ số ít người được quan sát Trảm Trần ở cự ly gần, phần lớn trưởng lão tiền bối của Thương Vân cũng không biết Trảm Trần thực sự trông như thế nào." Trong khu rừng trúc u tĩnh, Ninh Hương Nhược và Dương Liễu Địch kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống. Vì cách xa thạch đình, hai người họ không nhìn thấy nụ cười điên đảo chúng sinh vừa rồi của Vân Khất U. Họ chỉ thấy Vân Khất U đưa Trảm Trần cho Diệp Tiểu Xuyên, và Diệp Tiểu Xuyên rút Trảm Trần ra khỏi vỏ kiếm rồi xem xét cẩn thận. Mãi một lúc sau, Dương Liễu Địch mới tỉnh táo lại, giọng thấp thỏm nói: "Sư tỷ, sư tỷ thấy không! Tiểu sư muội trước nay coi Trảm Trần như sinh mệnh, giờ đây lại giao cho Diệp Tiểu Xuyên thưởng thức! Chắc chắn giữa hai người họ có chuyện gì đó! Trời ơi, chẳng lẽ tiểu sư muội và Diệp Tiểu Xuyên..." "Im ngay!" Ninh Hương Nhược trầm giọng kêu một tiếng, cắt ngang lời suy đoán mơ hồ của Dương Liễu Địch. Nàng giờ đây mang vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kỳ lạ, nói: "Loại chuyện tin đồn thất thiệt này, ngươi tuyệt đối đừng có nói bậy!"