Chương 148: Con đường trường sinh

Không phải người? Không phải yêu? Diệp Tiểu Xuyên hồ đồ rồi, chẳng lẽ là tảng đá? Cũng có thể, một hòn đá vô tri vô giác được tiện tay ném ra nơi hoang dã, mặc cho bãi bể nương dâu, năm tháng đổi thay, trải qua ngàn năm, vạn năm hay thậm chí lâu hơn nữa, hòn đá ấy vẫn chỉ là hòn đá, không hề thay đổi gì. Tuy nhiên, nếu như vì muốn trường sinh liền biến thành tảng đá, thì còn có ý nghĩa gì nữa? Nghe nói có một số tu sĩ có thành tựu cao thâm, khi viên tịch, thân thể sẽ hóa đá, biến thành nham thạch màu xanh đen, có thể tồn tại hàng ngàn năm, hàng vạn năm mà không mục nát hay biến đổi. Chẳng lẽ đây chính là chân lý của trường sinh? Diệp Tiểu Xuyên không hiểu. Nếu như trường sinh chỉ là biến thành một khối đá, vậy hắn còn truy cầu cái gì nữa? Còn không bằng cả ngày ăn uống vui chơi, ngắm nhìn hết phù hoa hồng trần và sống một cuộc đời tiêu diêu tự tại. Tư Đồ Phong như hiểu được tâm tư của Diệp Tiểu Xuyên, đột nhiên hỏi: "Tiểu tử, theo ngươi biết, trong truyền thuyết, tiên nhân trường sinh bất lão là những sinh mệnh như thế nào?" Diệp Tiểu Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói: "Vứt bỏ thất tình lục dục, không dính khói lửa trần gian." Tư Đồ Phong với giọng buồn bã nói: "Đúng vậy, thiên đạo là công bằng. Hừ, muốn trường sinh, muốn có được sự sống gần như vô hạn, cái giả phải trả sẽ không thể tưởng tượng nổi." Diệp Tiểu Xuyên lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ thật sự phải biến thành tảng đá lớn sao?" Tư Đồ Phong bình thản nói: "Không, nhưng cũng gần như là thế. Tiên nhân trường sinh bất lão là không có bất kỳ tình cảm nào. Bọn họ không phải người, cũng không phải yêu, là quái vật đáng thương không thuộc về tam giới, không nằm trong vòng lục đạo luân hồi mà thôi. Mặc dù có tuổi thọ vô tận, mặc dù có sức mạnh hủy thiên diệt địa, nhưng không có tình cảm thì có ích gì? Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu người đã có được sinh mệnh bất tử, thân thể không già, nhưng cuối cùng thì sao? Sau ngàn năm, hầu hết những tiên nhân này đều chọn tự sát, có thể chống nổi ba ngàn năm chỉ lác đác không có mấy. Ta ngược lại quen biết một vị tiên nhân tiền bối, sống tám ngàn năm, lại có thể thế nào? Cuối cùng nhất còn không phải vì chữ tình mà tan thành mây khói, ngay cả luân hồi cũng không được." Diệp Tiểu Xuyên giật nảy cả mình. Hắn nhớ đến những truyền thuyết về các tiên nhân Thiên Giới mà mình từng nghe được, như Thất tiên nữ hạ phàm, Ngọc Hoàng đại đế,... Hình như Thiên Giới xa xôi kia là một không gian lạnh giá không có tình người, một khi có tình, động phàm tâm, sẽ giống như Thất tiên nữ biến thành người phàm. Tư Đồ Phong vốn đang ở trong Linh Hồn Chi Hải của Diệp Tiểu Xuyên, những suy nghĩ của Diệp Tiểu Xuyên đều không thể thoát khỏi tai mắt của Tư Đồ Phong. Hắn thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ không sai biệt lắm, muốn trường sinh chỉ có một con đường, con đường này gồm ba bước." Diệp Tiểu Xuyên lòng như lửa đốt, vội hỏi: "Ba bước đó là gì?" Tư Đồ Phong chậm rãi nói: "Bước đầu tiên, đào đi trái tim." Diệp Tiểu Xuyên vốn đang kích động, bỗng chốc bị dội một gáo nước lạnh, giật mình hỏi: "Cái gì? Đào đi trái tim? Không có trái tim thì còn sống sao?" Tư Đồ Phong đáp: "Đúng vậy. Người bình thường, hay tu chân giả có thành tựu, không có trái tim đều sẽ lập tức chết. Nhưng những kẻ khao khát trường sinh này, hắc hắc, bọn hắn có một loại bí pháp, sau khi moi tim sẽ bảo trì thân xác bất tử, nhưng cũng không còn được gọi là người, mà là cương thi." Sắc mặt Diệp Tiểu Xuyên hơi biến đổi. Hắn đương nhiên biết về cương thi. Hắn biết cương thi có tuổi thọ vô cùng cao, mỗi lần Thi Vương ngàn năm hoành không xuất thế đều quấy nhiễu bách tính, dân chúng lầm than. Muốn giết chết Thiên Vương Cương Thi cần có sự hợp lực của những tu chân cao thủ cấp cao nhất của nhân loại. Xa không nói, sáu mươi năm trước, có một Thi Vương ngàn năm xuất hiện ở nhân gian, mười ba vị trưởng lão tiền bối của Thương Vân Môn, Già Diệp Tự, Long Hổ Sơn, Thiên Sư Đạo đã hợp lực trấn áp. Kết quả là bốn vị đã hy sinh, bảy vị bị thương, mới có thể giết chết Thi Vương năm đó. Diệp Tiểu Xuyên dần dần hiểu ra đám người khao khát con đường trường sinh mà Tư Đồ Phong nhắc đến! Chỉ có cương thi mới là thoát khỏi Tam Giới, không thuộc Ngũ Hành, không phải người, không phải yêu quái. Hắn nhịn không được nói: "Tiền bối, hóa ra Cương Thi đạo có thể dẫn đến trường sinh sao? Nhưng mà không đúng, cương thi cao cấp có thể sống ngàn năm, nhưng chưa từng nghe qua cương thi nào có tuổi thọ vô hạn." Tư Đồ Phong chậm rãi nói: "Tiểu tử ngươi hiểu gì, Thi đạo là một con đường lâu đời bắt nguồn từ xa xưa, thậm chí còn sớm hơn cả vu thuật của nhân loại. Đào đi trái tim chỉ là bước đầu tiên để bước vào thi đạo. Bước thứ hai là giết chóc, giết người mình thương yêu nhất, kính trọng nhất, người quan trọng nhất, sau đó mới là giết chóc sinh linh thiên hạ, bởi vậy mới có thể đạt tới đoạn tình tuyệt yêu. Một khi đạt tới bước này, cơ hồ có thể sở hữu tuổi thọ vô hạn." Diệp Tiểu Xuyên rùng mình. Tư Đồ Phong không lừa hắn, nghe giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tư Đồ Phong, tựa hồ rất bi thương, chứng tỏ những gì hắn nói đều là sự thật. Diệp Tiểu Xuyên thầm nghĩ trong lòng, hóa ra những tiên nhân được truyền tụng trong truyền thuyết, những vị thần tiên không có thất tình lục dục, không dính khói lửa trần gian, đều là một đám cương thi không tim không phổi! Còn phải giết chết người mình thương yêu nhất, người trọng yếu nhất để đạt tới cảnh giới đoạn tình tuyệt yêu! Vậy là tàn nhẫn đến bực nào! Bỗng nhiên, trong lòng hắn cảm thấy có chút bi ai. Cương thi là tai họa của sinh linh, độc hại bách tính. Đừng nói là Thi Vương ngàn năm, mà ngay cả cương thi trăm năm bình thường, mỗi lần xuất hiện đều nhấc lên kinh đào hải lãng, vô số sinh linh nhân loại vô tội chết dưới tay bọn chúng. Kết quả, những phàm nhân ngu muội tôn thờ quỳ bái lũ tang thi vô cảm này như thần tiên. Sau đó, hắn nghĩ đến giới Tu Chân giới hiện nay, vô số người tu chân ở chính đạo và ma giáo, tưởng tượng việc truy tìm trường sinh thật là đáng buồn, nhưng lại buồn cười! Cũng không biết qua bao lâu, tinh thần của hắn mới dần thoát khỏi nỗi lòng buồn cười lại đáng buồn này. Hắn hỏi: "Tiền bối, bước đầu tiên của trường sinh là moi tim, bước thứ hai là giết chóc, vậy bước cuối cùng là gì?" Tư Đồ Phong nói một cách sâu xa: "Tử vong." Diệp Tiểu Xuyên khó hiểu hỏi: "Ngài không phải mới vừa nói rằng tuổi thọ của họ đã gần như vô hạn sao? Tại sao họ lại chết?" Tư Đồ Phong thản nhiên nói: "Trong Cương Thi đạo, những kẻ thực sự có thể đạt được đoạn tình tuyệt yêu chỉ là phượng mao lân giác, hiếm hoi vô cùng. Thi đạo và Kiếm đạo chỉ là một viên sao nhỏ trong Thiên đạo mênh mông. Thương thiên công bằng, luôn để lại một tia hy vọng sống cho sinh linh. Những kẻ quái vật không ra người, không ra quỷ này muốn trường sinh, nhất định phải đoạn tình tuyệt yêu, không thể có bất kỳ dao động tâm lý nào, thậm chí ngay cả vui sướng, vui cười, bi thống cũng khó có thể có. Ngươi nghĩ loại quái vật này có thể tồn tại được bao lâu? Hầu hết những tiên nhân đạt đến cảnh giới này sẽ phát điên trong sự cô đơn, sau đó tự hủy diệt. Một số khác, sau khi đắc đạo, vì một chữ tình mà động tâm.” Diệp Tiểu Xuyên gãi đầu hỏi: "Nhưng mà, trái tim của bọn họ không phải đã bị đào đi từ đầu sao?" Tư Đồ Phong có chút khen ngợi, dường như lần đầu tiên cảm thấy truyền nhân mình chờ đợi sáu ngàn năm không hề ngu ngốc như tưởng tượng. Hắn mang theo ý tán dương nói: "Đúng vậy, bọn họ không có tâm. Một khi động tâm, động tình cảm, họ sẽ lại sinh ra một trái tim. Hậu quả là biến thành phàm nhân, mất đi tất cả pháp lực, già đi từng ngày. Thương thiên trừng phạt những kẻ vọng cầu trường sinh này, cho dù biến thành phàm nhân, họ cũng không có tam hồn thất phách. Do đó, khi những tiên nhân này biến thành phàm nhân, tốc độ già nua nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Một ngày đối với họ như một năm, nhiều nhất chỉ mấy chục ngày, họ sẽ già nua mà chết, vĩnh viễn không có cách nào luân hồi lục đạo, chuyển thế làm người."