Chương 155: Song kiếm

Hơn mười vị Trưởng lão xung quanh đều tỏ ra hứng thú, có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của Yêu Tiểu Phu. Ý niệm giao chiến, những vị Trưởng lão tiền bối này tự nhiên biết là có phương pháp công kích này. Tuy nhiên, nó cần có tinh thần lực cường đại, mà trong số hơn mười vị lão nhân sống mấy trăm năm này, không ai có thể làm được, chỉ sợ chỉ có Cửu Vĩ Thiên Hồ Yêu Tiểu Phu tiền bối tu luyện tinh thần lực mới có thể thực hiện được. Yêu Tiểu Phu lại cười một tiếng, nói: "Các vị hãy chú ý nhìn, hai đứa bé trên đài có gì khác lạ không?" Mọi người lại quay đầu nhìn xuống lôi đài chỗ hai người Diệp Vân bất động. Sau một hồi lâu, Tĩnh Thủy sư thái bỗng nhiên lên tiếng: "Bọn họ đều đang cố gắng khống chế tiên kiếm pháp bảo trong tay mình." Yêu Tiểu Phu gật đầu, nói: "Đúng vậy. Giờ phút này, nói là hai người đánh nhau, nhưng chính xác hơn thì là kiếm linh của hai thanh thần kiếm đang đối kháng với nhau." Tĩnh Thủy sư thái sắc mặt hơi đổi, nói: "Chuyện này không thể nào xảy ra được. Thanh thần kiếm trong tay đồ đệ Khất U của ta là cửu thiên thần binh Trảm Trần, linh lực vô cùng cường đại. Mặc dù giờ phút này nó chưa được rút khỏi vỏ, nhưng tiên kiếm pháp bảo bình thường cũng không thể nào chính diện ngăn trở linh lực của Trảm Trần." Ánh mắt Yêu Tiểu Phu dịu dàng nhu mì nhìn Tĩnh Thủy sư thái, bỗng nhiên ý vị thâm trường nói: "Không chừng chuôi kiếm trong tay Diệp Tiểu Xuyên thiếu hiệp không phải là tiên kiếm pháp bảo bình thường đâu?" Vừa dứt lời, hơn mười vị Trưởng lão xung quanh đều biến sắc. Nghe ý tứ trong lời nói của Yêu Tiểu Phu, dường như muốn nói rằng thanh kiếm tỏa ra hào quang xanh cổ quái trong tay Diệp Tiểu Xuyên có thể sánh ngang với Trảm Trần, một trong tứ đại thần binh được Thương Vân môn truyền thừa suốt mấy ngàn năm. Có khả năng sao? Trảm Trần vang danh thiên hạ suốt mấy ngàn năm, là vật truyền thừa của đại tổ sư đời đầu Thương Vân Tử của Thương Vân môn. Vị đại tổ sư đời thứ hai, Thanh Loan tiên tử càng sử dụng thanh kiếm này để đánh bại Giáo chủ Ma giáo Nguyệt Thị Ngâm, khiến Ma giáo chia năm xẻ bảy trong suốt mấy ngàn năm, không thể trực tiếp đối đầu với chính đạo. Sau khi Thanh Loan tiên tử qua đời, Trảm Trần bị phong ấn. Mãi đến tám trăm năm trước, khi Thương Vân môn bị đại thương nguyên khí trong cuộc chiến chính ma, thanh kiếm này mới được giải trừ phong ấn, mở ra lần nữa. Trên thế gian, thanh bất xuất tuyệt thế thần binh này, phóng tầm mắt khắp thiên hạ những thanh kiếm có thể sánh ngang chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong Thương Vân môn, chỉ có thần kiếm Luân Hồi, thần kiếm Vô Song và thần chủy Tử Dương mới có thể trực tiếp chống lại Trảm Trần. Tiên kiếm pháp bảo trong tay Diệp Tiểu Xuyên hiển nhiên không phải thần kiếm Vô Song hay thần chủy Tử Dương. Vậy Thương Vân môn còn có thanh thần binh nào có thể sánh ngang với Trảm Trần, chống lại mà không hề rơi xuống hạ phong chút nào? Ngoài Lưu Ba tiên tử dáng vẻ xinh đẹp động lòng người đứng bên cạnh, mọi người đều hết sức hoài nghi lời nói của Yêu Tiểu Phu, không ai để những gì nàng nói ở trong lòng. Thực ra, Yêu Tiểu Phu không hề nói sai. Lúc này, hai người trên lôi đài đang cố gắng khống chế tiên kiếm pháp bảo của mình. Linh lực của hai kiếm linh của tiên kiếm đang âm thầm giao tranh dữ dội. Diệp Tiểu Xuyên ít nhiều đã biết được tâm nguyện lai lịch của Vô Phong và Trảm Trần từ lời kể của Tư Đồ Phong. Hắn cũng dự liệu được khi hai thanh kiếm gặp nhau trên lôi đài sẽ xảy ra nhiều chuyện kỳ dị. Nhưng hắn không ngờ mình và Vân Khất U còn chưa giao đấu ba trăm hiệp, ngược lại hai kiếm linh đã đấu với nhau trước. Theo thời gian trôi qua, nửa thanh kiếm Vô Phong không chôn trong phiến đá rung rẩy dữ dội hơn. Ánh hào quang màu xanh huyền ảo như nham tương nóng bỏng tỏa ra từ những đường vân cổ lão minh văn trên đồ án được chạm khắc trên thân kiếm. Cả thanh kiếm ngày càng nóng hơn, bành trướng dữ dội, như vòi rồng Long Quyển Phong Bạo cuộn lên trong biển cả của mùa hè chói chang giống như trong truyền thuyết. Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh buốt ập vào mặt từ phía đối diện. Không cần nhìn, Diệp Tiểu Xuyên dùng cáo mông nghĩ cũng biết nó đến từ Vân Khất U, đang cố gắng kiềm chế thần kiếm Trảm Trần. Hai luồng năng lượng này âm thầm giao tranh, va chạm dữ dội. Người ngoài nhìn vào không thấy gì thay đổi, chỉ thấy hai người như tượng đá trên lôi đài, một đứng, một quỳ một gối. Kỳ thực, trên lôi đài, linh lực đang bùng nổ, hai thanh kiếm đang đấu đến quên cả trời đất. Diệp Tiểu Xuyên hoảng hốt trong lòng. Giờ phút này, hắn nào còn tâm trí mang theo thần kiếm đi tìm Vân Khất U liều mạng nữa. Đành phải toàn lực vận dụng chân pháp, cố gắng áp chế linh lực càng ngày càng mạnh mẽ của Vô Phong. Vân Khất U đối mặt với cục diện tương tự như Diệp Tiểu Xuyên. Nàng rõ ràng cảm nhận được kiếm linh của thần kiếm đang âm thầm va chạm với một luồng linh lực cực mạnh khác. Hai bên dường như ngang sức, trong thời gian ngắn không phân thắng bại. Một lúc sau, Vân Khất U cũng cảm thấy có chút kiệt sức thần kiếm Vô Phong đã được rút khỏi vỏ, nhưng Trảm Trần vẫn chưa. Dưới sức mạnh ngang nhau của hai thanh kiếm, lam quang huyền bí trên lôi đài dần dần lấn át bạch quang. Lúc này, tiếng nghị luận xung quanh đã im bặt. Mọi người đều mở to mắt nhìn chằm chằm lên lôi đài, không ít người còn dụi mắt, dường như chưa từng thấy qua cục diện giao đấu kỳ dị như vậy. Một số Trưởng lão tiền bối đang ngồi dưới lôi đài giờ đây cũng chậm rãi đứng dậy, trên mặt lộ vẻ khó tin. Nếu như một nén nhang trước đây, mọi người không hiểu vì sao hai người trẻ tuổi một nam một nữ này lại bất ngờ dừng lại bất động, thì giờ đây tất cả mọi người đều đã nhìn rõ. Vân Khất U và Diệp Tiểu Xuyên tuy vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không có bất kỳ động tác tấn công nào, nhưng kết giới phòng ngự xung quanh lôi đài đã được kích hoạt, như một màn nước gợn sóng cuộn trào kịch liệt. Rõ ràng, bên trong kết giới trên lôi đài, có một cỗ lực lượng mênh mông đang va đập dữ dội vào kết giới phòng ngự của lôi đài. Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, những đám mây trắng trên bầu trời bị gió cuốn bay xa, bầu trời xanh lam xung quanh như được tẩy rửa, không một tia bụi bẩn. Ước chừng sau thời gian uống cạn một chén trà, mọi người nhìn thấy màn nước kết giới gần như đạt đến giới hạn sắp sửa sụp đổ. Không ít người bắt đầu nháo nhác lùi lại, sợ rằng kết giới này đột nhiên sụp đổ, linh lực cuồng bạo trên lôi đài sẽ làm bị thương người vô tội. Chuyện này vốn không thể xảy ra. Nhìn thấy màn nước kết giới cuộn trào dữ dội như sóng biển, các vị trưởng lão Thương Vân râu bạc sắc mặt đại biến. Vội vàng kêu gọi đồng môn trưởng lão truyền linh lực vào trận pháp kết giới phòng ngự, khiến màn nước kết giới một lần nữa lắng xuống. Diệp Tiểu Xuyên không thể chờ đợi thêm. Lúc này, thần kiếm Vô Phong có lẽ đã thoát khỏi sự khống chế của hắn. Chuôi kiếm nóng bỏng vô cùng, chiến ý tỏa ra từ Vô Phong khiến hắn hoàn toàn không thể áp chế nổi. Sau gần một canh giờ giằng co quỷ dị giữa hai bên, Diệp Tiểu Xuyên tu vi hơi thấp hơn đã không thể chịu nổi linh lực từ thần kiếm. Chỉ nghe hắn hét lên giận dữ một tiếng, thanh quang phóng lên tận trời. Thanh thần kiếm Vô Phong cắm trong phiến đá dứt khoát bị rút ra. Ánh sáng huyền thanh sắc chói mắt bao phủ toàn bộ thân hình Diệp Tiểu Xuyên. Thân thể hắn như một con giao long màu xanh phi thiên, lao về phía nữ tử áo trắng xinh đẹp đang nghiến chặt hàm răng ở đối diện. Theo thần kiếm Vô Phong không còn bị Diệp Tiểu Xuyên áp chế, thanh quang chói lóa hóa thành một con cự long màu xanh, dễ dàng phá tan bạch quang trên lôi đài. Trong tai mọi người dường như nghe được tiếng long ngâm vang vọng từ thời tuyên cổ, truyền đến một tiếng thê lương của thế gian từ sâu trong cuồng phong sóng dữ.