Chương 157: Kiếm đi nhẹ nhàng

Trên quảng trường, vô số đệ tử đang quan chiến nghe Diệp Tiểu Xuyên nói vậy đều khẽ gật đầu. Họ đều đồng ý nếu không có tu vi thâm hậu làm nền tảng, chỉ dựa vào một thanh thần binh có linh lực cường đại cũng rất khó có khả năng khống chế Bắc Đẩu Tru Thần có lực phản phệ cực mạnh này. Vân Khất U dĩ nhiên không có lý do gì để vạch trần lời nói vô sỉ của Diệp Tiểu Xuyên, nói trước mặt vô số người sở dĩ hắn có thể thi triển Bắc Đẩu Tru Thần chủ yếu là do tên tiểu tử thúi này may mắn, ở vách đá sườn núi Tư Quá Nhai sau núi, vô tình nhận được di vật tu chân tâm đắc do tổ sư Thương Vân môn một đời kinh tài tuyệt diễm truyền thừa lưu lại. Đây là một bí mật, không chỉ là bí mật của Thương Vân môn mà còn là bí mật của riêng nàng. Thanh thần kiếm Trảm Trần vẫn đang tỏa ra bạch quang nhàn nhạt nhu hòa, ẩn hiện gương mặt của Vân Khất U có chút tái nhợt. Thần kiếm đã ra khỏi vỏ, sẽ dũng cảm tiến lên, không còn đường lui nữa, lấy thần kiếm chặt đứt hồng trần phồn hoa, độc hưởng tiêu diêu tự tại. Bạch quang lóe lên, Vân Khất U tiện tay cầm thần kiếm nhanh chóng đuổi theo Diệp Tiểu Xuyên đang âm thầm đắc ý. Diệp Tiểu Xuyên đã hoàn thành mục đích chính của trận chiến hôm nay là buộc Vân Khất U rút kiếm, nên không suy nghĩ thêm nữa mà thôi động Bắc Đẩu Tru Thần Kiếm quyết. Nhìn thấy Vân Khất U chạy đến, Diệp Tiểu Xuyên kêu nhỏ một tiếng. Thanh quang trên thanh kiếm Vô Phong trong tay hắn đại thịnh, không những không lùi lại mà còn bước nhanh về phía trước nghênh đón. Vân Khất U biết Diệp Tiểu Xuyên có một bộ thân pháp tựa hồ được cải tiến từ Cửu Cung Bát Bộ, huyền diệu hơn nhiều so với Cửu Cung Bát Bộ hiện đang truyền lại trong Thương Vân Môn. Biến hóa trong bộ pháp này càng thêm rườm rà, không cần nghĩ cũng biết nó cùng với Bắc Đẩu Tru Thần Kiếm quyết đều đến từ di vật tu luyện trên vách đá Tư Quá Nhai sau núi. Để không cho Diệp Tiểu Xuyên chiếm ưu thế về thân pháp, tay Vân Khất U nắm Thương Vân Kiếm quyết, chân đạp huyền bước, kiếm quang màu trắng lóe lên như tia chớp, cả thân pháp và kiếm quyết thi triển đến mức cực hạn. Nhưng mà thân pháp của Diệp Tiểu Xuyên dường như còn nhanh hơn so với lúc giao thủ với nàng trước đây, tốc độ xuất kiếm cũng vượt quá dự đoán của Vân Khất U. Bất kể nàng tấn công mạnh mẽ như thế nào, Diệp Tiểu Xuyên đều có thể né tránh hoặc đón đỡ thần kiếm Trảm Trần của nàng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc. Hai người trên lôi đài giao đấu như chó điên cắn nhau trong thời gian một nén nhang. Vân Khất U không những không thể khiến Diệp Tiểu Xuyên luống cuống tay chân, ngược lại Diệp Tiểu Xuyên lại từng điểm từng điểm chiếm lấy thượng phong! Vân Khất U vô cùng kỳ quái, trong lòng kinh ngạc không thôi. Tại Tư Quá Nhai sau núi giao thủ với Diệp Tiểu Xuyên, tốc độ thân pháp của hắn tuyệt đối không nhanh như giờ phút này. Hình như chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, tu vi của Diệp Tiểu Xuyên lại tinh tiến rất nhiều! Đối mặt với đòn tấn công mãnh liệt của mình, Diệp Tiểu Xuyên không chỉ không bị đánh bại như dự đoán trước đây, mà ngược lại còn bị tên tiểu hoạt đầu này như bùn né tránh toàn bộ. Càng làm nàng giật mình hơn là những kiếm chiêu của Diệp Tiểu Xuyên vô cùng nhanh lẹ, phối hợp với bộ pháp thân pháp huyền diệu của hắn, bắt đầu từng chút từng chút phản công. Chỉ trong thời gian một nén nhang, Diệp Tiểu Xuyên đã từ thế bị động bị đánh chuyển sang chiếm lấy thế thượng phong trong trận đấu pháp của hai người. Kỳ thật Vân Khất U nào biết rằng, hai lần giao thủ với Diệp Tiểu Xuyên tại thạch đình sau núi, hắn đều là tay không giao phong. Mặc dù Diệp Tiểu Xuyên có thể dựa vào thân pháp huyền diệu để né tránh nhất thời, nhưng sau một trận kiên trì, hắn cũng sẽ bị nàng bắt được điểm yếu. Giờ phút này thì khác, hai người dùng thần kiếm pháp bảo để đánh nhau. Vô Phong thần kiếm là một thanh thần binh thuộc tính phong hiếm có. Mặc dù Diệp Tiểu Xuyên không lĩnh hội được ý nghĩa huyền diệu của gió sau khi bị gió lạnh thổi cả ngày trên sườn núi Tư Quá Nhai hôm qua, nhưng hiệu quả tăng tốc nhẹ nhàng của Vô Phong kiếm vẫn vô cùng rõ ràng. Cho nên giờ phút này, bất luận là thân pháp hay tốc độ xuất kiếm của Diệp Tiểu Xuyên đều nhanh hơn dự đoán trước đây của Vân Khất U trên dưới hai phần. Đừng xem thường hai phần gia tốc này. Trong giao đấu thân pháp viễn trình tấn công, loại gia tốc này nhìn không ra ưu thế gì, nhưng trong cận chiến vật lộn, hai phần gia tốc này thường có thể thay đổi toàn bộ chiến cuộc. Hơn nữa, thần kiếm Vô Phong trong tay Diệp Tiểu Xuyên không hề thua kém Trảm Trần về mặt linh lực. Trong cần chiến, khí áp cường đại của Trảm Trần hầu như không có tác dụng gì đối với Vô Phong. Khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau, những thanh kiếm tiên phẩm thông thường hoặc những thanh kiếm tiên phẩm có phẩm giai thấp hơn sẽ sớm bị linh lực của Trảm Trần áp chế không thể phát huy tác dụng. Nhưng Vô Phong hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Vô ảnh kiếm ảnh như tia chớp, biến ảo vô định trên lôi đài. Sau khi chặn đứng đợt tấn công điên cuồng của Vân Khất U suốt một nén nhang, Diệp Tiểu Xuyên bắt đầu vận dụng thân pháp huyền diệu, di chuyển liên tục xung quanh. Thời gian dần dần trôi qua, trận chiến trở nên cân sức, cảnh tượng không phân thắng phụ. Diệp Tiểu Xuyên hiện tại rất vui vẻ. Hắn hiểu rõ tình hình hiện tại, bản thân đã ra toàn lực nhưng trong cận chiến, hắn chỉ có thể hòa với Vân Khất U, điều này đã vượt quá dự liệu của hắn. Diệp Tiểu Xuyên thầm nghĩ một sợi tàn hồn của lão bất tử Tư Đồ Phong này không lừa gạt mình, thiên hạ thần thông đều có thể phá, duy khoái bất phá. Thần kiếm pháp bảo thuộc tính phong có lẽ kém hơn thần kiếm pháp bảo thuộc tính hỏa và kim về khả năng công kích, nhưng có hiệu quả tăng tốc của gió mà không thể chịu nổi. Cận chiến cơ hồ vô địch, trong hàng đối thủ ngang cấp gần như là không gì không phá. Đối mặt với Vân Khất U có tu vi cao hơn mình mười tám tầng lầu, Diệp Tiểu Xuyên liều mạng cận chiến vẫn không rơi vào thế hạ phong. Kiếm đi nhẹ nhàng, đao đi nặng nề, lời nói của cổ nhân quả thực không sai. Đương nhiên, cục diện này chỉ có thể diễn ra như vậy. Diệp Tiểu Xuyên có khoái kiếm, gần như vô địch trong cùng cấp bậc. Nhưng Vân Khất U có tu vi Âm Dương Càn Khôn Đạo cao hơn Diệp Tiểu Xuyên mười tám tầng lầu, tốc độ xuất kiếm cũng không hề chậm. Diệp Tiểu Xuyên muốn dùng cận chiến đánh bại Vân Khất U là điều hoàn toàn không thể. Diệp Tiểu Xuyên cũng hiểu rõ điều này, nhưng những người dưới lôi đài thì không biết. Mọi người chỉ thấy Diệp Tiểu Xuyên vốn đang dần rơi vào thế hạ phong, vậy mà từng chút từng chút thay đổi xu hướng, chiến đấu quên cả trời đất với Vân Khất U trên lôi đài. Thân pháp và kiếm quyết của hai người đều được phát huy đến mức cực hạn, thân ảnh lấp lóe trong kiếm quang, hai thanh kiếm va chạm nhau phát ra tiếng keng keng như tiếng pháo hoa ngày Tết, oanh tạc vào màng nhĩ của mọi người. Nhanh đến mức gần như không thể nhìn thấy thân ảnh của hai người, chỉ có thể nghe thấy tiếng va chạm của hai thanh kiếm, mỗi lần hít thở có thể va chạm hơn mười lần. Diệp Tiểu Xuyên là người duy nhất trong trận đấu pháp năm nay có thể cận chiến đối đầu trực diện với Vân Khất U. Vân Khất U cũng là người duy nhất có thể đối kháng cận chiến với Diệp Tiểu Xuyên. Mọi người đều chăm chú dõi theo, không hiểu Diệp Tiểu Xuyên từ lúc nào đã trở nên lợi hại như vậy! Chấn kinh, nghi hoặc, hoảng sợ, vui vẻ, hâm mộ, ghen ghét, hận thù... Tâm trạng của mọi người khi đối mặt với trận chiến cường cường này cũng không giống nhau. Diệp Tiểu Xuyên trong trận chiến với Cố Phán Nhi trước đây đã thúc giục Bắc Đẩu Tru Thần Kiếm quyết ngay trước mặt mọi người. Hiện tại, phần lớn mọi người đã không còn quá kinh ngạc về việc tu vi của Diệp Tiểu Xuyên có thể khủng khiếp đến mức nào. Theo họ, chỉ cần có thể thúc đẩy Bắc Đẩu Tru Thần, thì đạo hạnh ắt hẳn là quỷ thần khó lường. Về phần người hận, thuộc về tay Tôn Nghiêu. Nhìn Diệp Tiểu Xuyên đang kịch chiến với Vân Khất U trên lôi đài, hai tay Tôn Nghiêu siết chặt thành nắm đấm, biểu hiện có chút vặn vẹo dữ tợn, ánh mắt tràn đầy oán hận và không cam lòng.