Chương 173: Thái Cổ Thần Thụ

Một đêm này bão tố đã qua, trên bầu trời chỉ có mây đen còn chưa tản ra, xuyên qua sơn cốc, đi ra khỏi rừng cây, Diệp Tiểu Xuyên thế mới biết vì tránh né những thiên lôi kia, hắn và Bách Lý Diên hoảng hốt chạy bừa tới đâu. Đây là sau lưng Luân Hồi Phong của Thương Vân môn, Tư Quá Nhai mà hắn bị phạt chính là ở trên đó. Một mảnh sơn cốc thảm thực vật rậm rạp, vô số kỳ hoa nở rộ, giống như trận mưa to gió lớn lúc trước cũng không có ảnh hưởng gì đối với sơn cốc này, trăm hoa vẫn thơm, không có tàn lụi bao nhiêu trong mưa gió, điều này làm cho Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên đều vô cùng kinh ngạc. Ở phía đông nam của sơn cốc, từ trên sườn núi Luân Hồi Phong một thác nước sơn tuyền chảy xuống, thế nước không lớn, thác nước chảy xuống cũng không hình thành sông dẫn nước, mà là tất cả đều hội tụ ở trong một vũng hàn đàm phía dưới thác nước. Trong sơn cốc, một mảnh rừng quả, phía trên mọc đầy quả cây, hẳn là nơi cung cấp thức ăn chủ yếu của những con khỉ này. Diệp Tiểu Xuyên chưa từng đi ra khỏi hậu sơn, cũng rất ít nghe sư phụ và sư huynh đệ đồng môn nhắc đến hậu sơn của Luân Hồi phong, không ngờ nơi này còn có một mảnh thế ngoại đào nguyên. Khi trước mặt hắn xuất hiện một gốc cổ thụ chí ít hơn mười người mới có thể ôm hết, lập tức há to miệng, cây này hẳn là đại thụ mà Tư Đồ Phong và Tô Khanh Liên rúc vào với nhau ngắm nắng chiều trong trí nhớ, không ngờ lại còn sống! Bách Lý Diên giật mình nhìn đại thụ giống như núi trước mắt này, nhìn một con khỉ lông xám khiêng đại kỳ Huyết Hồn Phiên kia lên đại thụ, lúc này nàng mới không nhịn được sợ hãi than nói: "Thái Cổ Thần Thụ! Không ngờ nơi này cũng có một gốc! Nhưng mà chỉ là nhỏ hơn một chút mà thôi." Diệp Tiểu Xuyên nói: "Cái này còn nhỏ à? Có lẽ là cao ngàn trượng!" Bách Lý Diên lườm hắn một cái, nói: "Đồ nhà quê, đây chỉ là một gốc Thái Cổ Thần Thụ mà thôi, căn cứ theo ghi chép của Đại Hoang Kinh Linh Bảo Thiên, trong một đầm lớn ở Tây Nam có một gốc Thái Cổ Thần Thụ, cao vạn trượng, to ngàn trượng, so với Luân Hồi Phong thì thấp hơn không bao nhiêu, là nơi ở của cửu thiên linh điểu Hoàng Điểu. Trong Hắc Sâm Lâm ở phương Bắc Trường Bạch Sơn cũng có một gốc, độ cao bây giờ đã vượt qua sáu ngàn trượng, bảy năm trước ta đã cố ý chạy tới Hắc Sâm Lâm nhìn qua. Nghe nói Thái Cổ Thần Thụ một năm cao thêm một tấc, mười năm cao một thước, trăm năm cao một trượng, một vạn năm mới có thể cao một trăm trượng, Thái Cổ Thần Thụ trước mắt này hẳn là mới xuất hiện mười vạn năm trước." Yết hầu Diệp Tiểu Xuyên ừng ực, nuốt nước miếng một cái, trong lòng nói: "Mụ nội nó người tu đạo có thành tựu của nhân loại, nhiều nhất cũng chỉ sống mấy trăm tuổi, cây này lại sinh trưởng mười vạn năm vẫn chỉ là một hạt giống nhỏ, quả thực làm cho người ta tức sôi!" Hắn vốn đang định trồng một cây trong viện tử của mình, hiện tại bỏ đi ý nghĩ này, bởi vì cho dù mình chết già thì có lẽ cây gỗ kia cũng không cao mấy thước. Đám khỉ đã linh hoạt leo lên Thái Cổ Thần Thụ, hai người đứng dưới tàng cây cảm khái một phen, sau đó ngự pháp bay lên trên. Hắn bay lên hơn trăm dặm, liền nhìn thấy một con khỉ Huyết Hồn Phiên lông xám quơ đứng ở cửa một hốc cây. Sau khi hai người rơi vào trên nhánh cây thô to, Diệp Tiểu Xuyên nói: "Bách Lý sư tỷ, ngươi thật sự xác định lá cờ tam giác đầu lâu màu đỏ như máu kia là Huyết Hồn Phiên tiếng xấu của Ma Giáo sao? Chưa từng nghe nói qua khỉ biết luyện chế loại pháp bảo âm hiểm này nha." Bách Lý Diên cũng tràn đầy nghi hoặc, mùi vị âm phong quỷ mị máu tanh lúc trước xem ra, hẳn là từ trên lá cờ huyết hồng này phát ra, cái này gần như giống như đúc với pháp bảo Huyết Hồn Phiên yêu nhân Ma giáo sử dụng. Nhưng mà nàng cũng chưa từng nghe qua việc khỉ sử dụng Huyết Hồn Phiên, điều này làm cho nàng có chút không chắc chắn. Hơn nữa, nàng cũng nhìn ra được, ngoại trừ Lão Bạch Viên kia là Bát Tí Linh Viên ra thì mấy trăm con khỉ nhỏ khác đều là khỉ núi bình thường, cũng không phải là linh vật, chỉ là cơ trí thông minh một chút mà thôi. Ánh sáng âm u nhàn nhạt từ trong hốc cây kia truyền ra, Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên đi tới mới phát hiện, hốc cây này rất lớn, giống như căn nhà của nhân loại, có bàn có ghế, còn có một cái giường gỗ nhỏ, trên vách sinh trưởng một loại dây leo màu nâu đen, trên dây leo còn kết rất nhiều trái cây có thể phát sáng, giống như ngọn đèn chiếu sáng hốc cây như ban ngày. Một toà động phủ tiên gia thật ý vị tuyệt vời! Trong lòng Diệp Tiểu Xuyên không nhịn được khen một tiếng. Người tu chân tự xưng là tiên nhân, thích nhất chính là loại địa phương ẩn thế thoát tục này, một số tán tu thoải mái thích nhất loại động phủ hợp nhất với thiên nhiên thiên nhân này. Trong lòng Diệp Tiểu Xuyên thầm nhủ, năm đó Tư Đồ Phong và Tô Khanh Liên thật đúng là sẽ tìm nơi tị thế ẩn cư, nhìn thấy sơn cốc này, nhìn thấy Thái Cổ Thần Thụ, nhìn thấy sơn động này, ngay cả hắn cũng nghĩ đến sau khi mình già đi, nếu có thể an hưởng tuổi già ở đây tuyệt đối là một chuyện tuyệt vời. Trời sinh vạn vật, trí tuệ con người là cao nhất, nhưng trí tuệ của yêu tộc cũng không thấp, tuy Bát Tí Linh Viên này không thể biến hóa hình người giống như Cửu Vĩ Thiên Hồ Yêu Tiểu Phu, miệng nói tiếng người, nhưng sống mấy ngàn năm, đã sớm mở linh trí, trí tuệ cũng không kém hơn nhân loại. Hôm nay, khách tới, Lão Bạch Viên lấy ra hai cái ống trúc đi ra đón khách, trong tay Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên đều được Lão Bạch Viên lấp một cái ống trúc, mở nút gỗ ra, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi. Diệp Tiểu Xuyên chỉ ngửi một cái, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Rượu trái cây? Đây chính là bảo bối nha, hàng năm sư phụ ta đều sẽ có một hồ lô rượu trái cây, cũng không biết là từ đâu tới, không phải là do ngươi làm đó chứ? Ngươi biết sư phụ ta là ai sao?" Lão Bạch Viên lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý, chỉ nhìn vẻ mặt này, Diệp Tiểu Xuyên lập tức hiểu mình không đoán sai, thì ra sư phụ tửu quỷ của mình và Lão Bạch Viên là chỗ quen biết! Sư phụ của hắn là một lão sâu rượu, rất biết uống rượu, chỉ cần dùng cái mũi ngửi một cái là có thể ngửi ra đó là rượu gì, thậm chí ngay cả Trần Hương bao nhiêu năm cũng có thể dùng mũi đoán được, nhưng Túy đạo nhân không phải là một vị tửu sư biết cách cất rượu. Diệp Tiểu Xuyên nhớ kỹ, hàng năm luôn có mấy ngày như vậy, trong hồ lô rượu của sư phụ sẽ chứa một loại rượu trái cây rất ngon, hơn nữa còn có thể đề cao tu vi của cao nhân, từ trước đến nay, sư phụ thích rượu nhưng mỗi ngày cũng chỉ uống một ngụm nhỏ, mình mấy lần đòi đều không cho mình uống, vô cùng hẹp hòi, hắn vẫn không rõ sư phụ lấy rượu trái cây từ đâu ra. Hiện tại bí mật đã được giải đáp, chân tướng rõ ràng, thì ra sư phụ và Lão Bạch Viên này quen biết nhau, rượu trái cây khẳng định chính là lấy được từ chỗ này. Bách Lý Diên ngửi một cái, nói với Lão Bạch Viên: "Thơm quá nha, ngươi mời chúng ta uống sao?" Lão Bạch Viên đầu trực điểm, không biết từ trong góc u cục nào lấy ra một cái ống trúc, mở nút gỗ ra uống mấy ngụm, sau đó duỗi ra cánh tay lông trắng thật dài, chỉ chỉ vào ghế gỗ và hoa quả trên bàn gỗ bên cạnh, ra hiệu Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên ngồi trên ghế gỗ chậm rãi nhấm nháp rượu ngon món ngon. Diệp Tiểu Xuyên vui vẻ, đây đúng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con khỉ thông linh như vậy, hắn cũng không khách khí, đặt mông ngồi trên ghế gỗ, uống một ngụm nho nhỏ, vẻ mặt rất thoả mãn.