Chương 175: Lục Hợp Kính

Liên quan đến Thương Vân sơn từ đâu mà tới, căn cứ theo điển tịch cổ xưa nhất trong Thương Vân môn ghi chép, bởi vì Thương Vân sơn thịnh sản một loại quả tên là Thương Vân quả, hấp dẫn vô số người tu chân đến tìm kiếm tiên quả, dần dà tên gọi núi Nga Mi cũng không ai gọi nữa, mà gọi là Thương Vân sơn. Hơn bốn ngàn năm trước, sau khi tổ sư đời thứ nhất Thương Vân Tử của Thương Vân môn khai sơn lập phái, thế nhân đã hoàn toàn quên hai chữ Nga Mi, bây giờ tuyệt đại bộ phận đệ tử của Thương Vân môn, thậm chí có trưởng lão cũng không rõ dãy núi này trước kia tên là núi Nga Mi. Diệp Tiểu Xuyên cũng chỉ là nghe sư phụ nói qua một lần trước đó, nhưng cũng không xác định, dù sao thì niên đại quá xa xưa, cũng chỉ là dựa vào ghi chép lẻ tẻ, truyền thừa đời đời kiếp kiếp. Diệp Tiểu Xuyên không ngờ những ghi chép và truyền thuyết này lại đều là thật, trước kia nơi này thật sự có một Thục Sơn phái! Xem ra, năm đó không biết Thục Sơn phái sẽ hưng thịnh gấp bao nhiêu lần so với Thương Vân môn hiện tại, chỉ sợ ở thời kỳ cường thịnh của Thương Vân môn ngàn năm trước cũng khó có thể nhìn theo bóng lưng. Những ngọn núi lơ lửng xung quanh bốn phía Luân Hồi phong, Luân Hồi đại điện to lớn hùng vĩ đều làm cho Diệp Tiểu Xuyên rung động thật sâu, cảnh tượng ánh sáng rực rỡ xuất hiện trước mắt giống như là phá vỡ cực hạn của thời gian và không gian, hiện ra trước mặt Diệp Tiểu Xuyên là một mặt huy hoàng nhất của nhân gian mấy vạn năm trước. Thục Sơn, Thục Sơn! Thục Sơn thuộc về niên đại đó, khoảng cách đến hiện tại quá xa vời, nhưng cho dù như thế nào thì văn hóa nhân gian vẫn không đứt gãy, nhân loại vẫn luôn sinh sôi, một số truyền thuyết về Thục Sơn vẫn được lưu truyền từ đời đời qua kiếp ở nhân gian. Diệp Tiểu Xuyên từng nhìn thấy một đoạn ngắn lẻ tẻ trong một bản sách cổ, truyền thuyết liên quan đến Thục Sơn được ghi chép, nổi bật nhất là một người. Tà Thần nhân gian, Vân Tiểu Tà. Năm tháng xa xưa, từ đầu đến cuối truyền thuyết thần thoại của người này đều không bị ma diệt. Nghe nói, nhân gian bởi vì người này mà mới xuất hiện vạn năm bình yên, chính đạo và ma đạo bắt tay giảng hoà. Nghe nói, người này là người duy nhất lĩnh hội ý nghĩa chân chính trường sinh trong hàng triệu năm qua. Nghe nói, một mình hắn kiêm mấy nhà chân pháp Đạo, Ma, Phật, Vu. Nghe nói, tất cả thần thông của hắn đều đến từ một bản điển tịch khoáng thế nhân gian: Thiên Thư Bát Quyển. Ngay khi Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy hai chữ Thục Sơn, trong đầu lóe ra thời điểm vị thượng cổ đại thần này, hình ảnh lại biến hóa một lần nữa, hẳn là cảnh tượng bên trong Luân Hồi đại điện, có một khối bia đá Bạch Ngọc cao lớn, viết lên tên của vô số người, trong đó chói mắt nhất là ba chữ Vân Tiểu Tà. Thì ra, tất cả những truyền thuyết này đều là thật! Ngay khi Diệp Tiểu Xuyên đang thất thần thì bỗng nhiên, giọng nói ung dung của Tư Đồ Phong từ sâu trong linh hồn truyền đến: "Nhược phù thừa thiên địa chi chánh nhi ngự lục khí chi biến[lvi], dĩ du vô cùng giả, bỉ thả ô hồ đãi tai*. Tiểu tử, đây chính là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi sáu ngàn năm trước." Diệp Tiểu Xuyên nói: "Ngươi cuối cùng cũng ló đầu ra rồi, ta gặp được Bát Tí Linh Viên kia, hẳn là ngươi nuôi? Ngươi có muốn đi ra nhìn nó một chút hay không?" Tư Đồ Phong thở dài một tiếng, nói: "Ta đã thấy qua, không ngờ nhiều năm như vậy còn có thể nhìn thấy bạn cũ, chết cũng không tiếc, cũng không nên để cho Tiểu Thổ gặp lại ta, nó cho rằng ta đã chết sáu ngàn năm trước, nếu như lại một lần nữa nhận nhau, khi hồn ta hồn phi phách tán thì nó còn phải thống khổ một lần, hồng trần vô tình, không giải quyết được gì chứ." Diệp Tiểu Xuyên không phản bác được, hắn cảm nhận được Tư Đồ Phong đang nói ra rằng hắn không muốn Lão Bạch Viên trước mắt gọi là Tiểu Thổ nếm loại đau thương thống khổ lúc nhận nhau này. Nếu như đổi lại là mình thì có lẽ lựa chọn sẽ giống với Tư Đồ Phong. Đã thống khổ một lần, cần gì phải để cho bằng hữu thống khổ thêm nữa chứ? Hình ảnh biến mất, hàng triệu vệt sáng nhỏ bé cuối cùng hóa thành một vệt sáng màu trắng nhu hòa, chậm rãi rơi vào trước mặt Diệp Tiểu Xuyên. Là một Cổ Kính, những hình ảnh lúc trước cũng đều là thông qua Cổ Kính này phản xạ ra. Diệp Tiểu Xuyên chậm rãi đưa tay lên, cầm lấy chiếc Cổ Kính hình lục giác trước người, là một chiếc kính đồng xanh, kiểu dáng phong cách cổ xưa, hình lục giác, ước chừng to bằng bàn tay, hai mặt đều là kính, một mặt là màu đen, một mặt là màu trắng. Khi chiếc gương đồng lục giác tạo hình cổ quái này từ trên cao rơi xuống, đỉnh hốc cây một lần nữa khép kín, hẳn không có thứ gì khác. Diệp Tiểu Xuyên quay đầu nhìn về phía Lão Bạch Viên, lại phát hiện trong hốc cây lớn như vậy chỉ còn sót lại mình và Bách Lý Diên nằm trên giường gỗ say bất tỉnh nhân sự, chẳng biết lúc nào Lão Bạch Viên đã rời khỏi hốc cây. Thế là, Diệp Tiểu Xuyên hỏi: "Tư Đồ tiền bối, tấm gương này là pháp bảo gì?" Tư Đồ Phong thản nhiên nói: "Cái tên này là Âm Dương Lục Hợp Kính, là vật tổ truyền sư môn của Khanh Liên, cái kính này không thể coi thường. Chính diện là trắng, có thể nhìn ở ngoài ngàn dặm, mặt trái là đen, có thể ngăn cản pháp bảo đột kích. Trước kia có truyền thuyết, cái kính này chính là pháp bảo của Thượng Cổ Thục Sơn phái, Tà Thần tiền bối tuyệt thế kỳ tài còn sót lại ở nhân gian, Tà Thần tiền bối giấu tất cả sở học ở trong cái này, nếu có người tìm được bí mật trong đó thì có thể đạt tới cảnh giới Trường Sinh chân chính, nhưng mấy ngàn năm sau, đệ tử hậu bối của Thục Sơn không một người nào có thể tìm hiểu được huyền bí của Lục Hợp Kính." Trong mắt Diệp Tiểu Xuyên đều là tham lam rực rỡ, trong truyền thuyết, Tà Thần tiền bối tu luyện chính là Thiên Thư Bát Quyển, quả thật là chân pháp bất thế xuất tuyệt thế, nếu như mình có thể giải mở bí mật của Lục Hợp kính, vậy chẳng phải là con gà hoang nhỏ như mình có thể bay trên đầu cành biến phượng hoàng sao? Tư Đồ Phong cảm nhận rõ ràng tâm lý của Diệp Tiểu Xuyên, hắn thản nhiên nói: "Ngươi bớt nằm mơ Xuân Thu giữa ban ngày đi, trong mấy ngàn năm không biết có bao nhiêu kỳ tài thông minh hơn ngươi, đều không thể giải được bí mật của Lục Hợp Kính, ta thấy truyền thuyết này hơn phân nửa là nghe nhầm đồn bậy." Diệp Tiểu Xuyên không quan tâm nói: "Không sao, cho dù không tìm thấy chân pháp thần thông của Tà Thần tiền bối thì có thêm một bảo bối cũng không tệ nha, đúng rồi, ta có thể chiếm làm của riêng chứ? Ngươi ở trong thân thể của ta lâu như vậy, dù sao cũng phải giao chút tiền thuê nhà đúng không?" Tư Đồ Phong hừ một tiếng, nói: "Năm đó ta để lại Lục Hợp Kính ở đây, để Tiểu Thổ trông coi, chính là chuẩn bị cho chủ nhân đời sau của Vô Phong Kiếm, ngươi muốn thì lấy đi, nhưng ta cần phải khuyên ngươi một câu, Lục Hợp kính có rất nhiều lời đồn đãi ở nhân gian, đạo lý quân tử mang ngọc có tội ngươi hẳn là thạo chứ?" Diệp Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói: "Ta hiểu rồi, không đến lúc nguy cấp vạn phần thì ta sẽ không sử dụng Lục Hợp Kính. Đúng rồi, ta có chút nghi hoặc, lúc trước trời mưa to sấm đánh, vì sao mà lôi điện trên trời đuổi theo Bách Lý Diên mà đánh? Chẳng lẽ nơi này sâu xa tự có định số? Lôi điện dồn chúng ta đến sau núi Luân Hồi phong, sau đó gặp được Hầu Vương, cuối cùng ta trở thành bên thắng lớn nhất, đạt được viên Lục Hợp Kính này." Tư Đồ Phong yên lặng, một lát sau nói: "Ngươi thật sự cho rằng lôi điện kia đuổi theo nữ tử kia à?" Diệp Tiểu Xuyên giật mình nói: "Chẳng lẽ không phải?" Tư Đồ Phong nói: "Đương nhiên không phải, lôi điện đang đuổi theo ngươi." Vẻ mặt Diệp Tiểu Xuyên thay đổi, nói: "Sao có thể, con người của ta tâm địa thiện lương, thích giúp người, hiệp can nghĩa đảm, nghĩa bạc vân thiên, chưa từng tùy chỗ đại tiểu tiện, ngẫu nhiên còn trợ giúp mẹ góa con côi, Thiên Lôi vì cái gì mà muốn bổ ta chứ?" Trong linh hồn Diệp Tiểu Xuyên truyền ra tiếng nôn khan của Tư Đồ Phong, sau đó cho dù Diệp Tiểu Xuyên có kêu gọi thế nào thì Tư Đồ Phong cũng không muốn xuất hiện nói chuyện với gia hỏa không biết xấu hổ này. Chú thích: *Trích chương 6: Nam Hoa Kinh, nghĩa: Đến như thuận theo cái chánh của Trời Đất, nương theo cái biến của lục khí mà dong chơi trong cõi vô cùng: thì đó đâu còn phải chờ đợi cái gì nữa.