Chương 183: Diên Đạo Tiên

Động tĩnh của Lưu Phúc Quý đêm nay thật sự rất lớn, thân thể mập mạp đè lên người một cô nương mười lăm mười sáu tuổi, cái miệng thối hoắc ở giữa cổ cô nương kia như heo ủi bùn hết sức buồn nôn. Tiểu Hoa hoảng sợ kêu, cố gắng giãy dụa, muốn đẩy con heo mập khủng bố đè trên người ra, nhưng một nữ tử yếu đuối như nàng sao có thể được như ý? Hai bàn tay to lớn của Lưu Phúc Quý từng chút một xé rách xiêm y của nàng, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn. Sau khi cái yếm đỏ chói bị Lưu Phúc Quý giật ra, trong ánh mắt của hắn đã tràn đầy ánh lửa, giống như mình không phải là một lão đầu tử sắp sáu mươi tuổi, sức sống thanh xuân lại một lần nữa kích thích huyết dịch toàn thân. Hắn đang hưởng thụ, Tiểu Hoa gào thét càng lớn tiếng, hắn càng hưởng thụ, đây là một loại tâm lý cực kỳ biến thái. Tiểu Hoa không hề từ bỏ, mặc dù hiện tại lực lượng toàn thân bởi vì tiêu hao quá độ dần dần yếu đi, nhưng nàng vẫn không từ bỏ, có đôi khi, nữ nhà nông thường hiểu được thương tiếc thân thể của mình hơn so với tiểu thư thiên kim sống an nhàn sung sướng, càng thêm coi trọng hai chữ trinh tiết. Chỉ là, nàng còn có thể kiên trì đến khi nào chứ? Sợ hãi, xấu hổ giận dữ, hiện tại nàng chỉ muốn chết, chết rồi cũng sẽ không cảm giác bị làm nhục. Khi bàn tay mềm mại của nàng bị Lưu Phúc Quý đẩy ra, khi Lưu Phúc Quý bắt đầu xé rách váy của nàng thì nàng có chút nhận mệnh nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuôi xuống. Lưu Phúc Quý rất đắc ý, hôm nay hắn thấy là một ngày tuyệt mỹ nhất, bởi vì hắn cảm giác mình đang bay, đang nhẹ nhàng bay. Không, hắn thật sự đang bay, từ trên tấm gỗ sàng rộng rãi kia bay về phía sau, thân thể nặng hai ba trăm cân đập vào trên mặt bàn, cả cái bàn bị hắn đập cho nát bét, gần như eo đều muốn gãy mất. Tiểu Hoa nắm lấy quần áo rách rưới toàn thân co quắp ở trong góc khuất của giường gỗ, nàng cũng không hiểu tại sao tên bại hoại khi dễ mình bỗng nhiên bay ra ngoài. Trong phòng không biết từ lúc nào đã có một người, xem ra là bộ dáng một nữ tửtrước lồi sau vểnh, mặc một bộ quần áo màu đen như mực, trên mặt còn được phủ một mảnh vải đen. Nữ nhân áo đen kia đứng ở trước mặt người xấu đang phun bọt máu, một chân còn giẫm lên bụng của tên mập mạp xấu xa kia. Nữ nhân áo đen nhìn Tiểu Hoa run rẩy một chút, lại nhìn Lưu Phúc Quý vặn vẹo dưới chân, gằn từng chữ một: "Cô nương, ngươi không cần phải sợ, có phải hắn khi dễ ngươi hay không?" Tiểu Hoa nước mắt ào ào chảy xuống, khóc lóc nói: "Hắn chặt đứt chân của cha ta, còn bắt ta vào trong phủ trả nợ!" Nữ nhân áo đen tức giận không kìm được, trở tay rút ra một chủy thủ không đến hai thước từ bên hông, ngồi xổm xuống, chủy thủ vỗ vỗ lên khuôn mặt mập mạp của Lưu Phúc Quý, hung dữ nói: "Ta cho rằng ngươi là đại thiện nhân, không ngờ ngươi lại thành công lừa gạt ta, ta rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Nghe nói ngươi rất có tiền, lấy ra đi!" Bách Lý Diên vẫn không đổi được phong cách hành sự trước kia, vốn đã nói là đến ăn trộm đồ, nàng lại bắt đầu làm lên nghề cũ, lấy bắt chẹt làm chủ. Lưu Phúc Quý miễn cưỡng nói: "Không có tiền! Nhà ta nghèo đến chết đi được!" Phốc, phốc, Long Nha Chủy thành công đâm vào trên đùi Lưu Phúc Quý, rút ra một cái đã lộ ra một đoàn sương máu lớn. Lưu Phúc Quý rít một tiếng như heo bị chọc tiết. Bốn gia đinh hộ vệ ngoài cửa đã sớm nhận được mệnh lệnh của lão gia, hôm nay động tĩnh trong phòng sẽ rất lớn, cho dù nghe được âm thanh gì cũng không được đi vào quấy rầy chuyện tốt của lão gia. Thế là, bốn gia đinh hộ vệ này nghe thấy tiếng đùng đùng bên trong, đều nhìn nhau cười một tiếng, hoàn toàn không có dự định đi vào. Khi Bách Lý Diên đâm bốn đao lên trên đùi Lưu Phúc Quý, hơi không kiên nhẫn, nói: "Bản Đọa Tiên không có thời gian lãng phí với đại ác nhân như ngươi, lại không giao ra tiền mua mạng, một đao kia ta sẽ chém vào cổ của ngươi." Nói xong, Long Nha Chủy nhẹ nhàng xoay chuyển trên cổ Lưu Phúc Quý, Lưu Phúc Quý bị hù đến mức hồn bay phách lạc, mặt tràn đầy mồ hôi, nói: "Ta có tiền, ta có tiền, Đạo Tiên đại hiệp đừng giết ta!" Trong khẩu cung của Lưu Phúc Quý, Bách Lý Diên từ trong sàng đẩy ra một hòm gỗ lớn, mở ra xem, trong phòng lập tức ánh sáng xán lạn, trong rương tràn đầy Xích Kim Nguyên Bảo, trên đó còn có một chồng ngân phiếu, giá trị của rương này quả thực quá khủng bố! Bách Lý Diên mừng rỡ, đưa tay cầm lấy chồng ngân phiếu kia lên, phát hiện cơ bản đều là giá trị năm trăm lượng, một ngàn lượng một chồng thật dày, có lẽ có hai ba mươi ngàn lượng. Nàng nhìn Lưu Phúc Quý nói: "Nếu như ta lại nghe nói ngươi làm chuyện xấu, ta sẽ giết ngươi." Nói xong, nàng giơ tay lên, một tờ giấy có hai con chim én trôi đến bên cạnh Lưu Phúc Quý, trên đó còn viết bốn chữ. Thư Hùng Song Hiệp. Lưu Phúc Quý nào dám nói nửa chữ không? Bách Lý Diên để Tiểu Hoa mặc quần áo tử tế, sau đó mở cửa sổ ra, một tay ôm Tiểu Hoa, một tay khiêng một rương vàng lớn, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm, thật không biết khí lực của nàng đến cùng lớn bao nhiêu, nhưng động tác lại nhẹ nhàng, hình như khiêng nữ tử và vàng, đối với nàng mà nói giống như lông ngỗng. Lưu Phúc Quý thở ra một hơi thật dài, đang muốn kêu gia đinh ngoài cửa mau tới băng bó vết thương cho mình thì bỗng nhiên, ngoài cửa sổ lại có một người tiến vào. Là một nữ tử mặc y phục dạ hành màu đen, không thấy rõ mặt, trên mặt nữ tử này có đeo mặt nạ. Hiển nhiên không phải là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt vừa mới rời khỏi. Nữ tử mặt nạ này vào nhà đã nhìn thấy trên hai chân Lưu Phúc Quý có bốn cái lỗ máu, một chút thương hại cũng không có, mà là cười khanh khách nói: "Lưu Phúc Quý, hôm nay bản cô nãi nãi muốn thay trời hành đạo, dạy dỗ người xấu ỷ thế hiếp người như ngươi thật tốt!" Nói xong, đối với Lưu Phúc Quý không có chút sức phản kháng nào đấm đá một trận. Hai tay Lưu Phúc Quý ôm đầu, cũng không biết chống chịu bao nhiêu quyền, bao nhiêu cước, đánh gần nửa nén nhang, lúc này nữ nhân đeo mặt nạ mới dừng tay, giờ phút này có lẽ xương sườn Lưu Phúc Quý đã gãy mất mấy cái. Nữ nhân đeo mặt nạ phủi phủi tay nói: "Đừng để ta lại nhìn thấy ngươi ở Tây Phong Thành, gặp một lần đánh một lần." Nói xong, thân thể nàng lóe lên, sau đó biến mất ở trong phòng. Lưu Phúc Quý khóc như điên, hôm nay sao có thể như vậy được? Vừa bị dao đâm, lại bị người đánh, còn bị người khác cướp đi lượng lớn tiền tài! Không có đạo lý nha! Ngẫm lại kẻ thù của mình hình như nhiều lắm, cũng không biết hôm nay là ai trả thù mình! Hắn không cho rằng hai người áo đen vào nhà cướp tiền đánh mình và tên tá điền bị tự tay hắn đánh gãy chân kia có quan hệ gì, nếu như tá điền có bằng hữu lợi hại như thế thì cũng sẽ không bị mình đánh gãy chân. Gia đinh hộ vệ cuối cùng cảm giác được trong phòng lão gia không thích hợp, đẩy cửa xem xét, chỉ thấy mắt mũi lão gia sưng bầm, cả người là máu, đều giật nảy cả mình. Lưu Phúc Quý nghẹn ngào hét lớn: Bản dịch này ở bạch ngọc sách vip, vui lòng không sao chép. "Đám sát tài các ngươi sao bây giờ mới tiến vào! Lão gia ta sắp bị người khác đánh chết! Có kẻ gian vào nhà!" Tiếng la rất nhanh đã vang lên trong viện Lưu trạch, hơn mười gia đinh nô bộc giơ bó đuốc tay cầm đao thương côn bổng vọt ra, lục soát truy lùng tên tặc tử đã làm tổn thương lão gia của mình.